Chương 8: Thân thể của học trưởng thật mềm mại(8)

Start from the beginning
                                    

Ngươi, muốn chết sao?

Tô Kính Ngôn nhỏ giọng hít sâu một hơi, còn mang theo một chút nức nở, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng lắc đầu, "Không cần, một mình tớ là được rồi. "

Sau đó tiếp tục mặc không lên tiếng đỡ Lục Nghi Sâm đi phía trước đi.

"Nghi Sâm, anh cõng em đi." Tô Kính Ngôn nhìn tư thế đi đường của hắn vô cùng đau lòng, nức nở một tiếng, nói.

Lục Nghi Sâm nghiêng đầu, nhìn mặt Tô Kính Ngôn. Ửng đỏ trên đó đã phai nhạt, thay vào là một mảnh tái nhợt không chút huyết sắc, giống như hạ đường huyết.

Nhưng hình thể chênh lệch giữa hai người lại ở chỗ này, hơn nữa Tô Kính Ngôn vừa mới chạy xong bước, thể lực đã cạn kiệt, Lục Nghi Sâm híp mắt, trả lời, "Không cần. "

Mặc dù hắn muốn.

Nhưng thân thể mảnh mai của học trưởng làm sao có thể cõng được hắn?

Trong quá trình đi, không biết có bao nhiêu người kinh ngạc che miệng mũi nhìn một màn kinh người trước mắt.

Thậm chí trái ngầm chọc chọc chỉ, phải nhỏ giọng nghị luận, "Nam sinh kia được học trưởng Kính Ngôn đỡ là ai? "

"Không phải là nam sinh buổi sáng mọi người nói chứ?"

"Có ai mang theo điện thoại di động không? Mau chụp lại đi hỏi chút người này là ai? "

Ánh mắt Lục Nghi Sâm khẽ động, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo vài phần khinh miệt cùng cười nhạo.

Học trưởng......

Là của ta!

Tô Kính Ngôn mím môi, quay đầu nhìn vẻ mặt đối phương, mang theo nức nở, "Lục Nghi Sâm, em có đau không? "

Con ngươi nam sinh đảo quanh, âm thanh trầm thấp, "Không đau. "

Tô Kính Ngôn đương nhiên không tin anh, đỏ mắt, mắng, "Nói dối tinh. "

Lục Nghi Sâm nghe được một tiếng quở trách kiều khí này, không những không tức giận, ngược lại giống như bị ngâm trong mật đường, con ngươi lóe lên, gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình tô Kính Ngôn.

A.

"Thầy ơi! Thầy có ở đây không! "Tô Kính Ngôn dùng vị trí cổ tay dùng sức đập cửa phòng y tế.

Gõ một hồi lâu, cửa cũng chậm rãi mở ra.

"Tới rồi, tới rồi," Người mở cửa là một người đàn ông dáng người tương đối gầy gò, mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang.

"Thầy xem vết thương trên người em ấy có nghiêm trọng hay không vậy?." Tô Kính Ngôn siết chặt nắm tay của mình, khẩn trương nói.

Áo blouse trắng nhìn lướt qua toàn thân Lục Nghi Sâm, nhíu nhíu mày, nhìn về phía vết thương trên đầu Lục Nghi Sâm, bĩu môi, "Đầu sao lại bị thế này. "

Tô Kính Ngôn đang muốn tiếp tục giải thích, Lục Nghi Sâm trực tiếp cắt ngang, con ngươi đen láy lóe lên, nhìn nhau với áo blouse trắng đối diện âm trầm há miệng, "Kiểm tra vết thương trước đi. "

Áo blouse trắng đeo găng tay dùng một lần, ý bảo Lục Nghi Sâm đến phía sau rèm cửa cởi quần áo ra, thuận tiện kiểm tra vết thương.

[ĐM] Tất cả Boss hắc hóa đều là bạn trai tôiWhere stories live. Discover now