CHƯƠNG 43: ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

Start from the beginning
                                    

Thích ứng một loại khẩu vị nào đó, lặp đi lặp lại, lại đổi một khẩu vị mới, tiếp tục thích ứng, lại một lần nữa lặp lại.

Vô hạn tuần hoàn cho đến già, bên cạnh không một ai lưu lại.

Cô ấy sẽ mệt sao?

Giang Ngu khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười châm chọc, trên cửa sổ xe phản chiếu sườn mặt ủ dột lạnh băng của cô ấy.

Bạn nhỏ lại gửi tin nhắn đến:

[ Chị, em phải đến trường rồi, chị cũng nên cất điện thoại đi, ngồi xe nghịch điện thoại rất dễ choáng váng, một chút nữa không phải còn đi một chuyến dài sao, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng lấy sức, công tác cố lên, em chờ chị trở về.]

[ Đúng rồi, lên đường bình an -3- ]

Một cái icon của "Bảo bảo ngoan ngoãn".

Giang Ngu yên lặng nhìn chăm chú vào văn tự, ánh mắt trở nên mềm mại.

Cô ấy trả lời một câu "Được", thu hồi điện thoại, nhắm mắt lại.

Hơn mười phút sau, đã đến sân bay, Giang Ngu cùng Tiểu Chu hai người đẩy một cái rương lớn, Điền Lâm ở bên cạnh nhìn, cau mày, trong ánh mắt bất đắc dĩ lộ ra một tia bực bội.

"Cô vào trước đi, tôi lập tức đến ngay." Giang Ngu đem rương hành lý giao cho trợ lý sinh hoạt, sau đó xoay người lại đi về hướng Điền Lâm, kéo tay nàng, cười cười.

"Làm sao vậy, em gái Điền? Còn đang tức giận với bạn nhỏ sao?"

Hôm nay Điền Lâm mặc một bộ hưu nhàn, không chút cẩu thả, lại nhiều hơn vài phần ý vị nhu hòa của nữ nhân tri thức. Nàng hướng Giang Ngu nhướng mày, chỉ chỉ đại sảnh, "Mau vào đi."

"Buổi tối hôm trước tôi gặp ác mộng, ngủ không được, nửa đêm lái xe đến khách sạn tìm bạn nhỏ....." Giang Ngu không nhúc nhích, giải thích đại khái một lần tình hình buổi tối hôm trước, đem chuyện bị đá xuống giường đổi thành xô đẩy.

Cô ấy biết Điền Lâm suy nghĩ cái gì, rất buồn cười nhưng cũng có chút cảm động, nhưng một bên là trợ lý đắc lực nhiều năm, một bên là tình nhân bản thân thích nhất, cô ấy bị kẹp ở giữa rất khó xử, cũng không hy vọng hai bên bởi vì một chuyện nhỏ mà sinh ra hiểu lầm.

Trong tiềm thức cô ấy cảm thấy, bản thân phải nói rõ ràng.

Điền Lâm trầm mặc, nhìn chằm chằm cô ấy, đột nhiên che miệng cười rộ lên, "À, như vậy a."

"Cho nên cũng không hoàn toàn là em ấy sai."

"Ừm."

"Được rồi, tôi vào đây."

"Chị Ngu-----" Điền Lâm gọi cô ấy lại, "Chị thật sự không tức giận sao? Chậm trễ nhiều thời gian như vậy."

Giang Ngu có chút sửng sốt, suy tư một lát, nói: "Không đến mức phải tức giận. Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, vào đi thôi."

Hai người ở cửa tạm biệt nhau.

Điền Lâm nhìn theo bóng dáng Giang Ngu dần dần biến mất, cảm giác kỳ quái kia lại tiếp tục xông ra.

BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔWhere stories live. Discover now