CHƯƠNG 42: ĐỘNG TÂM

Start from the beginning
                                    

"Chị...." Trình Tô Nhiên đứng ở cửa, muốn tiến nhưng lại không dám, trong lòng bồn chồn căng thẳng.

Giang Ngu xoay người.

Trình Tô Nhiên thoáng nhìn vết thương trên trán cô ấy, há hốc mồm vì kinh ngạc, "Trên đầu chị....." Ngón tay vươn ra lại thu hồi, môi mím lại nói, "Em đi mua thuốc!"

Cô gái nhỏ xoay người chạy ra bên ngoài.

"Trở lại."

Giang Ngu chậm rãi đi qua, bắt lấy tay cô gái nhỏ, "Trễ như vậy, đi nơi nào mua?"

Cửa nhà vệ sinh hẹp, hai người mặt đối mặt đứng ở đó, cô ấy cao gần 1 mét 8 cao hơn Trình Tô Nhiên nửa cái đầu, chặn đi mảng lớn ánh sáng, mang đến một cổ cảm giác áp bách mãnh liệt.

Trình Tô Nhiên lui về sau một bước, lưng dựa lên cửa, không thể không ngẩng đầu nhìn cô ấy, giống như một chú gà con bị diều hâu đuổi theo phải thu mình trốn vào một góc.

"Hẳn là tiệm thuốc vẫn còn mở cửa...."

"Nếu không mở thì sao?"

"...."

Cô gái nhỏ cắn môi dưới, lo lắng mà nhìn cái trán của cô ấy, ánh mắt vô thố lại tự trách.

Giang Ngu cõng lấy ánh sáng, biểu tình đen tối không rõ, cô ấy lẳng lặng mà nhìn cô gái nhỏ trong chốc lát, chạm được một phân lo lắng trong đôi mắt kia, tâm đột nhiên nhảy lên.

Hửm?

Bạn nhỏ là đang lo lắng sẽ bị cô ấy trách sao?

Hay là...

Ý niệm mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất, mỏng manh đến khó có thể phát hiện, cũng không kịp bắt giữ lấy.

Giang Ngu thu hồi suy nghĩ, buông tay ra, xoay người đi đến phòng khách, cầm lấy máy bàn gọi vào điện thoại nhân viên phục vụ. Trình Tô Nhiên đi theo cô ấy ra ngoài, bừng tỉnh đại ngộ, lúc này nhận ra bản thân thật ngốc.

Sau đó, có người đưa thuốc đến.

"Đi rửa tay." Giang Ngu nhìn cô gái nhỏ đứng ngốc ở đó, trở lại mép giường ngồi xuống.

Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn đi đến phòng tắm rửa tay thật sạch, nhận lấy thuốc mỡ Giang Ngu đưa, mở đóng gói ra, đọc đại khái một lần hướng dẫn sử dụng.

Chân sau của cô quỳ gối trên sô pha, một chân khác đứng, cúi đầu lấy ra một ít thuốc lên đầu ngón tay, thật cẩn thận nâng tay lên, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên trán Giang Ngu.

Khoảng cách gần, da thịt hồng nhạt chảy ra tơ máu đỏ sậm, nhìn thấy ghê người.

Trình Tô Nhiên không tự giác nhíu mày lại, tâm có chút bị nắm, giống như người bị thương không phải cô ấy mà là cô, trên trán cũng ẩn ẩn cảm thấy đau.

Cô làm hại chị ấy phá tướng.

Nếu như vừa rồi có thể bình tĩnh một chút, không hoảng loạn xúc động như vậy, thì cũng sẽ không làm bị thương chị ấy. Sao cô lại có thể không cẩn thận như vậy... Giận dỗi cái gì, ủy khuất cái gì, sớm đã bị cô ném ra sau đầu, chỉ còn lại tràn đầy là đau lòng cùng tự trách.

BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔWhere stories live. Discover now