Cố Sênh Ca cau mày, gấp gáp nói: "Nhưng tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của em

Giản Ninh khẽ cười nói: "Cho dù như vậy, có bao giờ cậu nghĩ là cậu chỉ ỷ lại vào tôi. Nếu không phải năm đó, cậu còn thích không?"

Vừa nói xong, cô đột nhiên không nói được gì. Bởi vì cô nghĩ đến cô và Dung Thiệu Ngôn, khi bị anh từ chối việc mình thích anh, lúc đó cô rất buồn. Và bây giờ cô đang làm những điều tương tự đó với một thiếu niên.

Quả nhiẻn, khi Cố Sênh Ca nghe thấy lời cô nói, cậu không thể chờ đợi để giải thích: "Không, không phải ỷ lại. Chị ơi, đừng lo lắng, thích là chuyện của một người. Em sẽ không gây phiền phức cho chị hay để người khác biết".

Cậu ấy biết rằng với mối quan hệ của mình với chị gái, nếu mọi người biết rằng cậu ấy thích chị gái, cậu ấy không biết sẽ như thế nào.

Điều này thực sự làm khó Giản Ninh, cô mềm hay cứng, sự chân thành và bướng bỉnh của đứa trẻ khiến cô đau khổ đến nỗi không thể nói lời nào mạnh tay với cậu.

Cô xoa xoa lông mày, cười bất lực: "Những thứ này đều không quan trọng. Điều quan trọng là tôi đã kết hôn, cậu cũng biết hôn nhân của tôi đối với anh ấy bao hàm quá nhiều lợi ích. Nếu như không có chuyện gì thì sẽ không ly hôn."

"Em biết!" Cố Sênh Ca vội vàng nói, dùng đôi mắt đẹp và thuần khiết nhìn Giản Ninh: "Nhưng không phải các người đều tìm niềm vui bên ngoài sao? Vậy, chị có thể thử với em."

Lời qua tiếng lại, giọng nói của cậu ta dần dần rên rỉ như muỗi kêu, mặt đỏ bừng lên cổ, lỗ tai cũng đỏ bừng.

Giản Ninh nghẹn lại một hồi, đồng thời nghĩ phản ứng của cậu cũng có chút đáng yêu, giống như cô giáo nhìn đứa nhỏ nhút nhát trong lớp yêu nhau vậy.

Cũng nói như vậy, hắn không giống Triệu Thư là lão tài xế, nói cái này như uống nước. Cậu ấy đã nói câu này một cách chân thành không thể giải thích được.

Giản Ninh đưa tay đỡ trán, thật sự không biết nên làm thế nào để khai sáng đứa trẻ.

Không khí yên lặng trong chốc lát, dường như có thể nghe được tiếng gió cuối thu ngoài cửa chớp, có chút trầm mặc không biết vì sao.

Lần đầu tiên Cố Sênh Ca nói những lời táo bạo như vậy, đứng trước mặt giáo viên như một học sinh ba tốt mắc lỗi.

Mặt cậu nóng bừng, có chút sợ hãi và lo lắng, cậu không nhịn được chuyển chủ đề nói: "Chị, vậy ... còn" Song sinh "thì sao?"

Cậu sợ Giản Ninh, nói lời thuyết phục cậu, những lời này còn khó chịu hơn là từ chối cậu trực tiếp.

Nhưng khi hỏi câu này, cậu không khỏi có chút chột dạ, tại sao lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Có vẻ như cậu đặc biệt muốn kịch bản này, không biết chị ấy sẽ nghĩ gì.

Nhìn thấy cậu như vậy, Giản Ninh không khỏi bật cười, nhướng mày có chút kiêu ngạo: "Đừng lo lắng, cái gì là của cậu thì sẽ là của cậu, người khác không thể lấy đi."

 Yêu em thành bệnh ( tạm dịch)Where stories live. Discover now