Chu Ngạn ở phía sau, nhìn bóng lưng khá thân mật của hai người, khóe miệng hiện lên một vòng cung đầy ẩn ý.

Sau khi mua sắm đã là buổi chiều, Giản Ninh đi đến tủ lạnh và lấy ra một vài hộp sữa chua để phân phát cho họ.

Cô chợt thấy thú vị khi đi mua hàng tạp hóa trong siêu thị.

Cố Sênh Ca lấy sữa chua, âm thầm đem các món ăn vào bếp bắt đầu chế biến. Giản Ninh nhìn thấy liền đi theo: "Này! Hay là ta kêu người tới làm đi? Nói là làm tiệc mừng cho cậu, làm sao có thể cho cậu nấu?"

Mua đồ ăn và nấu cơm đều là cậu ấy làm, mặc dù không thể tự tin về bất cứ điều gì nhưng cô ấy vẫn xấu hổ.

Vừa lúc cô cũng mời một dì để nấu ăn a.

Cố Sênh Ca một tay cầm con tôm, tay kia cầm cây tăm, quay đầu lại và cười với Giản Ninh: "Em có thể."

Cậu ấy muốn chị gái mình ăn thức ăn cậu ấy nấu, cậu ấy muốn nấu cho cô ấy mọi lúc, nhưng đây chỉ là một hy vọng xa vời.

Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đáy mắt Chu Diên lóe lên một tia u ám, sau đó xắn tay áo len, đi vào phòng bếp, cong môi cười: "Tiểu Sênh Ca, tôi giúp cậu."

Cố Sênh Ca mở to mắt nói nhanh: "Không cần, một mình ta làm được."

Cậu đối với Chu Ngạn cảm thấy rất phức tạp, trong mắt anh luôn cảm thấy tâm tư của cậu như vô hình.

Chu Ngạn đứng bên cạnh cười cười vô hại, "Tôi nói hôm nay Tiểu Sênh Ca là nhân vật chính. Làm sao tôi có thể để Tiểu Sênh Ca làm việc một mình?"

Vừa nói xong, anh ta nghiêng đầu và nói thêm: "Tất nhiên là chị gái thì khác. Chị gái đã làm việc rất chăm chỉ cho chúng ta, vì vậy chúng ta nên chăm sóc cho chị gái."

Cố Sênh Ca quay đầu lại liếc nhìn Giản Ninh, mím môi, ôn hòa cười: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi."

Giản Ninh nhướng mày, có chút kinh ngạc, không ngờ Chu Ngạn sẽ nấu ăn. Lần đầu gặp anh ta, tính tình xấu, lại tiện, như thế nào cũng không giống như là biết nấu nướng.

Hai người con trai bận rộn trong phòng bếp, không khí hòa thuận một hồi, mùi thức ăn chậm rãi từ trong phòng bếp bay ra.

Giản Ninh lấy điện thoại ra lén chụp ảnh từ phía sau rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chạy đến chỗ họ, gắp một con tôm chiên trên đĩa đã chuẩn bị sẵn gần đó cho vào miệng.

Lớp bột bên ngoài được chiên giòn để tạo độ giòn, còn tôm bên trong thì mềm và ngon ngọt. Cô nheo mắt ậm ừ thích thú: "Chà! Ngon quá, Sênh Ca đã làm sao? Tôi chưa thấy cậu làm bao giờ."

Cố Sênh Ca mở miệng, muốn nói gì đó.

Chu Ngạn thò đầu ra, chớp mắt nhìn Giản Ninh: "Chị ơi, cái này là em làm."

Giản Ninh hai mắt sáng lên, nhìn Chu Ngạn một cái, kinh ngạc nói: "Có thể a! Không ngờ tài nấu nướng của cậu tốt như vậy."

Con trai bây giờ đã biết nấu ăn như thế này sao? Quả nhiên vẫn là đệ đệ cô hấp dẫn, từng người một.

Chu Ngạn nhướng mày, lôi kéo giọng cố ý hỏi: "Vậy thì chị cảm thấy, tôi và Tiểu Sênh Ca ai làm ăn ngon hơn?"

 Yêu em thành bệnh ( tạm dịch)Where stories live. Discover now