CHƯƠNG 7: ẤM ÁP

Start from the beginning
                                    

Nhóm tiểu tình nhân trước kia đều nhận thức cô ấy, rất nhiều điểm, nhiệt tình cùng nói ngọt chẳng qua là kỹ năng diễn xuất tốt mà thôi.

Theo như nhu cầu, như vậy cũng chẳng sao.

"Em không quá chú ý giới giải trí, đoán không ra." Trình Tô nhiên nhục chí mà nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ.

"Chị, chị nói em biết đi."

Giang Ngu lười nhác mà nâng lên mí mắt, ngón trỏ đè lại môi cô, cười lắc đầu: "Tôi không phải minh tinh."

"....."

Vậy mà làm cô đoán nửa ngày.

Trình Tô Nhiên vô ý thức mà dẩu dẩu miệng, ở trong lòng làm nũng giống như oán giận, sau đó lại bị chính mình dọa cho nhảy dựng, cuống quýt dừng lại biểu tình.

"Khi nào khai giảng?" Giang Ngu thuận miệng hỏi.

Trình Tô Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới cô ấy sẽ quan tâm cái này, dựa theo sự thật nói: "Ngày kia."

Giang Ngu cầm lấy điện thoại mở ra Wechat, gửi một chuỗi số qua cho cô, "Đây là số điện thoại của tài xế Tiểu Văn, về sau cô ấy sẽ phụ trách đưa đón em đi bất luận nơi nào, em có thể trực tiếp liên hệ cô ấy."

"Tài xế?" Trình Tô Nhiên cả kinh mở to hai mắt, "Không cần. Chị, em tự mình ngồi tàu điện ngầm là được."

Giang Ngu trước mắt thoáng kinh ngạc, trên dưới đánh giá cô, lại cười, "Bạn nhỏ----" một mặt thân mật kêu, một mặt lại duỗi tay điểm điểm chóp mũi cô, "Em là đang giúp tôi tiết kiệm tiền sao?"

Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói: "Có thể nói là vậy, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm."

"Chính là tôi lại thích vì em tiêu tiền." Giang Ngu mổ một chút lên môi cô.

"......"

Trình Tô Nhiên sau đó liền hiểu được.

Bởi vì, cô là chim hoàng yến.

Cô gái nhỏ thấp đầu, tóc đẹp buông xuống che khuất nửa bên mặt, ánh đèn như nước chảy chảy xuôi xuống, chảy qua kia đôi mắt long lanh tựa đầm nước, chiếc cằm tinh xảo, có một loại cảm giác thanh thuần non nớt.

Giống như một tờ giấy trắng, khiến người ta muốn vẽ lên đó thứ gì.

Ngực Giang Ngu nóng lên, ánh mắt dần nhiễm một chút men say, cô ấy ôm sát cô gái nhỏ, hơi hơi cúi đầu, cường thế mà ngậm lấy phiến môi kia.

"Ngô-----"

Trình Tô Nhiên nhắm hai mắt dựa vào bên người Giang Ngu, run rẩy đến lợi hại, trong cổ họng không ngăn được phát ra tiếng nức nở. Cô không có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết thuận theo phối hợp.

Không bao lâu, Giang Ngu buông cô ra.

"Chị?" Cô mở mắt ra, biểu tình có chút mơ hồ.

Giang Ngu cúi đầu, duỗi tay đem dây áo lỏng lẻo của cô buột trở lại, kết thật đẹp, lại sửa sang đầu tóc hỗn loạn của cô, lòng bàn tay xoa xoa sườn mặt cô, "Ngoan, ngủ đi."

Nói xong, liền đứng dậy muốn rời đi.

"Chị----"

"Ừm?"

BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔWhere stories live. Discover now