Mà cậu cũng đã đáp ứng Hoắc Thừa Nghị rồi không thể lại từ chối được, luôn cảm giác được đổi ý cũng không quá tốt mà sự tình bại lộ khẳng định cũng không có kết quả tốt a, làm sao đây, cậu nên làm sao đây a...

Chu Duy Bạch cảm thấy tóc trên đầu mình sắp rơi hết rồi, thật hận không thể đảo ngược thời gian trở lại, cậu lúc đó sau lại đần như vậy chứ!

Cố tình một người nào đó mang lá gan đặc biệt lớn trực tiếp quang minh chính đại chạy đến tìm người, gõ xong cửa liền đem đầu thò vào, bởi vì ở nông thôn ban ngày trong nhà có người cũng sẽ không đón cửa.

-"Tiểu Bạch, mẹ ngươi có nhà không a?"

Người Hoắc Thừa Nghị đứng ở ngưỡng cửa bên ngoài còn đầu thì mò vào, mắt gắn rada quét qua quét lại như bắn phá sân Chu gia, đồng thời nhỏ giọng gọi thiếu niên ngồi ở trong sân. Vẻ mặt hắn như sẵn sàng ra trận địa đón quân địch, liền cùng thời điểm năm đó lần thứ nhất làm nhiệm vụ giống nhau.

Trên đường tới đây hắn đã đem mọi tình huống đột phát cùng đối thoại có thể xảy ra mô phỏng diễn tập qua, xét thấy Chu Đại Hoa là mẹ vợ tương lai của hắn còn lại cái không theo lẽ thường dũng mãnh phụ nữ, cho nên trong lòng hắn vô cùng gấp gáp.

Bên này Chu Duy Bạch nghe thấy hắn gọi sợ đến thiếu chút nữa từ trên băng ghế té xuống, cậu khi nãy vừa mới suy nghĩ làm sao để tránh hiềm ghi với người ta đâu, kết quả người ta liền trực tiếp chạy đến nhà cậu.

Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp đều đó, may là mẹ cậu đã đi ra ngoài, không thì liền xong đời!

Nhưng cha cậu vẫn còn ở nhà nha, Chu Duy Bạch vội vã cuống cuồng liếc nhìn qua phòng cha mình xem cha có nghe thấy không rồi mới lon ton chạy tới, hạ thấp giọng cùng Hoắc Thừa Nghị nói chuyện:

-" Xuỵt xuỵt xuỵt, ngươi nhỏ giọng chút đi, cha ta đang ở nhà, ngươi, ngươi thế nào lại chạy đến nhà ta nha?"

Thiếu niên một bên đem ngón tay đặt trên môi sốt ruột ra hiệu nhỏ giọng, một bên còn không ngừng hướng đến cửa nhìn quanh hai bên, hiển nhiên là lo lắng có người nhìn thấy, bộ dáng lén lén lút lút đáng yêu.

Mấy ngày không gặp tiểu ca nhi vẫn là như trước giống nhau ngốc ngốc, Hoắc Thừa Nghị nhìn ra tâm lý cao hứng, biết được Chu Đại Hoa khộng có ở nhà, Chu cha thân thể không tốt lúc này đang nghỉ ngơi. Hắn vội vàng trước tiên cầm thỏ hoang trên tay đưa lên lấy lòng.

-" Mấy ngày nay không gặp được ngươi ta tới thăm ngươi một chút, đây là ta mới vừa lên núi bắt được, cho ngươi"

Thỏ có năng lực sinh sản siêu cường, dã vật sau núi thỏ vẫn là nhiều nhất. Trước hắn đến sau núi kia săn được không ít, đặt ở trong không gian vẫn mới mẻ cực kì, lúc lấy ra máu thỏ vẫn còn ấm.

Mẹ con Chu gia tuy rằng cũng săn thú nhưng đều là bán trợ cấp gia dụng, chính mình rất ít khi giữ lại ăn, đừng xem thiếu niên khí lực lớn, thân thể ngược lại gầy cực kì, quần áo mặc trên người hai ống tay áo trống rỗng, nhượng hắn thấy mà đau lòng.

Bất quá Chu Duy Bạch nghe thấy hắn đưa đồ vật cho mình, hai má ngay lập tức liền đỏ, lắp ba lắp bắp từ chối.

-" Ta, ta không muốn, ngươi lấy về đi, nhà ta không thiếu thịt ăn.."

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Oct 07, 2021 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Trong thôn có một chàng trai sở hữu không gian- Thỏ Nguyệt QuanWhere stories live. Discover now