Minh Triệu lại bắt đầu vuốt ve thăm dò trên người của Kỳ Duyên, tựa hồ muốn đào ra mỗi một bảo tàng trên người Kỳ Duyên. Cảm giác được Kỳ Duyên dưới sự trấn an của cô mà mềm nhũn, lửa trong Minh Triệu thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Cô dời đầu lưỡi đi đến đáy ngực, long trọng vuốt ve hai ngọn núi của Kỳ Duyên. Sau đó sẽ một đường đi xuống, khi tới bên ngoài địa phương thần thánh của Kỳ Duyên, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt của Kỳ Duyên, thấy hai tai Kỳ Duyên đỏ bừng, khó chịu nâng cằm mình lên. Minh Triệu khóe miệng cong lên, đầu lưỡi từ bên ngoài mà sa vào.

Một khắc Minh Triệu dừng lại, hai mắt của Kỳ Duyên mở to, thấy Minh Triệu từ từ cúi đầu, đang lưu luyến bên ngoài địa phương tư nhân của cô, chính là không chịu tiến vào. Kỳ Duyên khó nhịn không chịu nổi, hận không thể tự mình đi tìm Minh Triệu an ủi, để cho Minh Triệu lấp đầy cô. Một lát sau, tựa hồ Minh Triệu đã hoàn thành ân sủng bên ngoài, rốt cục dùng lưỡi của cô nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó tiến vào trung tâm. Kỳ Duyên nhìn thấy đôi môi hồng diễm hấp dẫn của Minh Triệu đang chậm rãi hướng tới cánh hoa ướt át mềm mại của mình sau đó lại nhẹ nhàng đi vào.

"Uhm..."

Khi miệng Minh Triệu chạm được Kỳ Duyên, cả người Kỳ Duyên run lên, không khỏi khẽ rên lên. Sau khi Minh Triệu hôn cánh hoa Kỳ Duyên một cái, lấy ngón tay mở một tầng cánh hoa bên ngoài của Kỳ Duyên ra, ngón tay của cô không còn là nhẹ nhàng thử dò xét chạm tới, mà là mạnh mẽ như mũi khoan cùng đầu lưỡi mở cửa hoa của Kỳ Duyên, không hề trêu đùa nữa mà là trực tiếp chen vào động của Kỳ Duyên. Khi lưỡi Minh Triệu đã tràn đầy trong động của Kỳ Duyên, Kỳ Duyên lại là bị kích thích một trận, bắt đầu trêu đùa. Kỳ Duyên lại là nâng cằm lên, cả người liên tiếp khẽ run, Kỳ Duyên ở trong lòng thầm kêu: "Trời ạ!" Khi Minh Triệu liếm hai bên trong động của Kỳ Duyên, Kỳ Duyên không nhịn được ngọa nguậy ở trên ghế sa lon. Lưỡi Minh Triệu ở bên trong không ngừng uốn vào duỗi ra, hận không thể xông phá cực điểm bên trong, lập tức để cho Kỳ Duyên đạt tới trạng thái điên cuồng.

Oh! Trong nháy mắt Kỳ Duyên được đưa lên thiên đường, cô không biết làm sao Minh Triệu sẽ hiểu rõ chính xác như thế để có thể khiến cho cô đạt tới điểm cao nhất trong mấy giây, khiến cho cô không cách nào không run rẩy. Kỳ Duyên kịch liệt thở gấp, Minh Triệu kịch liệt vuốt ve cô, cái loại khoái cảm mãnh liệt ở trong cơ thể cô không ngừng càng tăng cường, chân Kỳ Duyên không khỏi câu thật chặt đầu Minh Triệu, hưng phấn mà gian nan nói:

"Triệu em... em thích nhất chị như vậy... a..."

Một tiếng khẽ rên, hô hấp Kỳ Duyên gấp gáp, cô có thể cảm nhận được một loại khoái cảm tuyệt vời mà nhiệt liệt như điện lưu từ hoa tâm của cô phóng ra phía ngoài, truyền tới mỗi một lỗ chân lông của cô, cuối cùng tràn đầy toàn thân cô. Kỳ Duyên hít một hơi thật sâu, ổn định hô hấp mấy giây, sau đó thật sâu thở ra một hơi, muốn từ bên trong thân thể hoàn toàn vô lực của cô hô hấp không khí.

"Triệu chị thật sự có thể khiến cho em muốn ngừng cũng không thể"

Kỳ Duyên chậm rãi hô hấp rồi thấp giọng nói. Cô thật sự rất yêu cảm giác Minh Triệu mang tới cho cô. Hưởng thụ Minh Triệu phục vụ cùng cô phục vụ Minh Triệu hoặc là cảm giác hai người hỗ công với nhau đều khác biệt, bây giờ cô chân chính là một người phụ nữ, một người phụ nữ của Minh Triệu. Minh Triệu thản nhiên cười một tiếng, nói:

(Cover) Mê Điệp Tình Nhân Chiến - Triệu DuyênWhere stories live. Discover now