Chương 27: Quản sống chết cậu ta làm gì!

Bắt đầu từ đầu
                                    

Sau khi nói xong những lời này, trong xe đột nhiên lâm vào một mảnh yên lặng.

Thịnh Diễn Chi hô hấp có chút khó khăn đến không có phát ra tiếng châm chọc, chỉ là gắt gao mà nhìn chằm chằm người dưới thân, sườn mặt tuấn mỹ thấp thoáng trong chút ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, gọi hắn nhưng không thấy trả lời lại không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Lâm Cẩn không khỏi ngừng thở, thân mình bởi vì khẩn trương mà căng cứng, cái tay sau gáy cậu vẫn như cũ bóp chặt , làm cho cậu không thả lỏng được dù chỉ một chút.

Ngày hôm qua ở văn phòng, cậu bị Thịnh Diễn Chi dẫm lên lưng, sưng lên một mảng lớn.

Giờ phút này sau cổ đau tựa hồ liên lụy tới phía sau lưng, đau đến mức da gà đều nổi lên.

Thấy Thịnh Diễn Chi không lên tiếng, Lâm Cẩn nhịn không được kêu một tiếng: "Thịnh tổng?"

"Câm miệng!" Thịnh Diễn Chi đột nhiên bực bội lên, "Chuyện này không đến phiên cậu tới dạy tôi phải làm thế nào! Chia tay là chắc chắn rồi, tôi tuyệt đối sẽ không cùng loại người như cậu ở bên nhau, cho dù là giả thôi cũng không được!"

"Tôi biết rồi." Lâm Cẩn nói, "Cho nên Thịnh tổng không cần phải lo lắng tôi lừa gạt lão gia tử. Chỉ cần chúng ta chia tay, hết thảy vấn đề liền giải quyết dễ........ Ưm!"

Môi bỗng nhiên bị Thịnh Diễn Chi lấp kín, thân thể Lâm Cẩn bị một lực mạnh mẽ đẩy ngã lên ghế, thân hình cường tráng của Thịnh Diễn Chi nhanh chóng áp lên.

"Thịnh tổng!" Lâm Cẩn sợ hãi hô lên.

Giây tiếp theo, môi dưới truyền đến một trận đau đớn, bị Thịnh Diễn Chi hung hăng gặm cắn. Lâm Cẩn dùng sức giãy giụa, âm thanh nức nở ở bên trong xe có thể nghe thật rõ ràng.

Cậu không rõ Thịnh Diễn Chi vì cái gì đột nhiên lại như vậy, chỉ cảm thấy sau khi nói đến chuyện chia tay, đối phương tựa hồ có chút tức giận, sức lực lớn đến mức giống như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống!

Quả nhiên, sau một lát, Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Người được quyết định chia tay chỉ có thể là tôi, không phải cậu. Cậu cũng ít lấy mấy cái chiêu lạt mềm buộc chặt kia ra dùng với tôi đi, dù hôm nay cậu giả vờ đến thật thanh cao vô tội, cũng không thay đổi được chuyện cậu vì tiền mà bán thân!"

"Bán thân" hai chữ này giống như một cây chuỷ thủ sắc bén, đâm đến Lâm Cẩn máu tươi chảy ròng.

Sắc mặt cậu trắng bệch, dùng sức há miệng thở dốc, lại phát hiện yết hầu nghẹn đến khó chịu, một chữ cũng không nói ra được.

Cậu không nghĩ tới thành kiến Thịnh Diễn Chi đối với mình thế nhưng lại sâu đến mức độ này!

Bởi vì cậu bò lên giường Thịnh Diễn Chi, cầm tiền của hắn, cho nên ở trong mắt đối phương, cậu đã biến thành một kẻ tiểu nhân đê tiện lúc nào cũng chỉ biết tính kế.

Mặc kệ cậu nói cái gì, làm cái gì, ở trong mắt Thịnh Diễn Chi đều là dối trá.

Lâm Cẩn nhớ tới đã từng xem qua một câu chuyện nhỏ.

Học sinh A cùng học sinh B học cùng lớp, học sinh A thành tích vô cùng tốt, giáo viên thích cậu ta nhất.

Ngày nọ, học sinh A ở trong lớp học ngủ gật, giáo viên liền nói học sinh A khẳng định là do thức đêm học tập nên mới như vậy.

Quay đầu vừa thấy học sinh B cũng đang ngủ, lập tức tức giận mắng: "Vừa thấy sách liền ngủ, một chút tiền đồ đều không có! Nhìn xem bạn A, cho dù ngủ cũng không chịu buông sách giáo khoa!"

Lâm Cẩn nghĩ, cậu ở trong mắt Thịnh Diễn Chi chính là học sinh B kia, chỉ thở thôi cũng là một loại sai lầm.

Mà Giang Tinh Thần lại là học sinh A, mặc dù lừa gạt fan, Thịnh Diễn Chi vẫn luôn có thể tha thứ cho hắn.

"A!" Môi một lần nữa lại bị Thịnh Diễn Chi cắn một cái, Lâm Cẩn kêu lên một tiếng, phát hiện quần bị Thịnh Diễn Chi kéo xuống, một loại cảm giác kinh hoảng bao phủ toàn thân cậu.

Lâm Cẩn liều mạng giãy giụa: "Không được."

Cậu không muốn lại làm công cụ phát tiết của Thịnh Diễn Chi, không muốn lại bị đối phương giẫm đạp tôn nghiêm, giao dịch của bọn họ đã kết thúc rồi!

Thịnh Diễn Chi cười nhạo nói: "Yên tâm, tiền ngày hôm nay, bao gồm tiền phục vụ hiện tại, tôi sẽ nói Trịnh trợ lý chuyển hết cho cậu!"

Nói rồi hắn thô bạo mà tách hai chân Lâm Cẩn ra.

Cảm xúc Lâm Cẩn lập tức mất khống chế: "Anh tránh ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi không cần tiền của anh!"

Cậu giống như kẻ điên mà rống to, hai tay bị bắt chéo sau lưng kịch liệt vùng vẫy, hai chân cũng không ngừng giãy dụa, thân mình run rẩy đến lợi hại, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm!

Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên sờ được khoé mắt ướt át, động tác cứng đờ, một cổ lửa giận nói không nên lời đột nhiên bùng phát.

Hắn đột nhiên túm Lâm Cẩn lên, mở cửa xe đẩy cậu xuống: "Cút! Thật mất hứng!"

Lâm Cẩn té ngã ở trên mặt đất lạnh băng, hít thở có chút không thông, thân mình cuộn tròn như con tôm.

Cảm xúc bị ảnh hưởng quá lớn, dạ dày truyền đến một trận đau nhói, một chút sức lực để bò dậy cũng đều không có.

Thịnh Diễn Chi kêu tài xế lên xe, muốn cậu ta lái xe đi.

Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thật cẩn thận hỏi: "Hm, Lâm tiên sinh đâu rồi?"

Thịnh Diễn Chi sắc mặt thập phần làm cho người ta sợ hãi, lạnh lùng nói: "Cậu quản sống chết cậu ta làm gì!"

Tài xế sợ tới mức mặt như màu đất, lập tức nhấn ga, từ bên người Lâm Cẩn phóng nhanh đi.

(ĐM) Chia tay sau tra công điên rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ