Chap 3 : Chúng ta mãi mãi không có phận

Start from the beginning
                                    

Anh cứ vô thức chạy thật nhanh ra khỏi lớp, mặc kệ tiếng thầy giáo gọi lại, mặc kệ tiếng xì xào, bàn tán của cả lớp. Trong tâm trí anh hiện giờ chỉ có Lưu Chí Hoành cậu, cậu nhóc khả ái, thân ảnh nhỏ nhắn chạy thật nhanh về phía anh, kể cho anh nghe rất nhiều chuyện, luôn âm thầm quan tâm anh. Lục lại trong trí nhớ, tim anh như chợt nhói lên, lần cuối anh nhìn thấy cậu, gương mặt cậu đã gầy gò thấy rõ, giọng nói cậu khàn đến khó nghe, ánh mắt thâm quần sâu hút. Cứ như thế, những suy nghĩ về cậu cứ thế trong đầu anh, chân anh cứ vô thức chạy đến cô nhi viện

Viện trưởng khi nhìn thấy anh thì đôi mắt thoáng buồn, đôi mắt bà đỏ hoe như sắp khóc nhưng vẫn cố kìm nén đi đến bên anh. Khi thấy viện trưởng thì mặt anh trở nên đau khổ đến tột cùng, quỳ xuống bên chân bà trên nền đất lạnh. Viện trưởng như giật mình trước hành động của anh, bà không muốn nhìn thấy cảnh này, rồi bà sẽ mềm lòng, sẽ nói ra cho cậu như thế là bà không giữ lời hứa với CHí Hoành

Anh có thể nhìn thấy được Viện trưởng muốn bỏ đi, đôi tay anh vươn ra nắm lấy chân viện trưởng. Trên gương mặt hoàn mĩ giờ đây có hai hàng lệ rơi xuống, anh khóc rồi! Quỳ xuống ôm lấy chân Viện trưởng, anh cứ nói trong tiếng nấc

_" Xin bà...xin bà...hãy cho cháu biết...Chí Hoành...em ấy ở đâu? ...Xin bà..." - Anh đường đường là con trai của một tập đoàn giàu nhất nhì Trùng Khánh này, mọi người phải cúi đầu chào anh nhưng bây giờ anh là vì cậu mà quỳ xuống van xin người khác, có thể nói vì cậu, đến sỉ diện, tự tôn, Dịch Dương Thiên Tỉ anh đều không cần

Viện trưởng như không kìm lòng được nữa với cậu con trai cứng đầu ôm chân bà khóc đến đáng thương. Bà đành thất hứa với Chí Hoành vậy! Chí Hoành xin lỗi cháu! Ta thật sự không đủ lòng kiên quyết đối với cậu ấy! ta đành thất hứa với cháu vậy!

Nói rồi bà đưa tay nắm lấy bả vai anh, lời nói như có như không phát ra trong cổ họng khô khốc của bà

_" Theo ta!" - Anh khi nghe viện trưởng nói thế thì mừng rỡ ra mặt, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc nhìn bà, cuối cùng cũng có thể gặp cậu, anh sẽ không từ bỏ một giây một phút nào để nói với cậu, anh thật sự rất yêu cậu. Đi theo viện trưởng, bà dẫn anh đến một ngọn đồi toàn hoa bồ công anh, gió cứ thế thổi qua, mang theo những cánh bồ công anh, khung cảnh này, thật rất đẹp. Anh thật không ngờ Chí Hoành cậu biết chỗ này, vậy mà lúc trước không nói anh nghe!

Anh cứ mãi theo suy nghĩ mông lung của mình. Bất chợt viện trưởng dừng lại, chỉ tay về phía gốc cây cổ thụ to chắn ánh sáng, đôi mắt bà rưng rưng, đôi tay cứ rung lên, giọng nói cụng không còn nghe rõ nữa

_" Đến đó! Cháu sẽ hiểu, Chí Hoành đang ở đó!" - Nói rồi bà quay lưng bước đi, không nói thêm lời nào khiến anh rất khó hiểu nhưng nghĩ đến Chí Hoành đang ở đó thì anh không mảy may suy nghĩ, mà tươi cười chạy thật nhanh đến đó. Trong đầu anh bây giờ chỉ là thân ảnh nhỏ bé ngồi tựa đầu vào góc cây, khi anh thấy cậu sẽ ôm chặt lấy cậu vào lòng, không bao giờ buông nữa... nhưng mà trước mắt anh hiện giờ không phải là cậu

Anh chợt khựng lại trước góc cây cổ thụ già, không có cậu! Anh thật sự đã rất bất mãn, viện trưởng là đang lừa gạt anh sao? Ngoài tấm bia kia ra thì đâu có cậu ở đây! Khoan đã, tấm bia?

[ThreeShort][Tỉ - Hoành]Nhầm rồi! Giờ anh mới nhận ra...Where stories live. Discover now