CHƯƠNG 47: Đến gần

6.7K 204 9
                                    

Động cơ ban đầu khi viết tiểu thuyết của Tô Nhạc không phải vì sở thích, cũng không phải vì tiền bạc hay danh tiếng, mà vì bị một quyển tiểu thuyết kích thích, vài năm đã qua, cô không còn nhớ rõ tên quyển tiểu thuyết đó nữa, nhưng vẫn nhớ rõ ràng phần lớn nội dung của nó.

Trong suốt câu chuyện, nam chính chỉ có hai ưu điểm, một là đẹp trai, hai là có tiền, khuyết điểm thì nhiều không kể hết, hành vi của hắn, hoa mỹ thì gọi là lạnh lùng, thực ra phải gọi là bất hiếu; ba ngày cặp kè với hai cô gái, không có trái tim, tam quan bất chính, ngũ độc câu toàn*, vậy mà nữ chính lại có thể yêu gã đàn ông này một cách kỳ tích, sau đó bị nam chính tổn thương, đả kích đủ kiểu, cuối cùng còn vì nam chính mà đòi sống đòi chết.

*"Tam quan" bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Ngũ độc câu toàn: có 5 tật xấu: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.

Tô Nhạc cảm thấy câu chuyện này quá ngột ngạt, vì vậy, trong lúc giận dữ, viết ra một quyển tiểu thuyết có nữ chính độc lập, nam chính kiên định, sau đó viết thành thói quen, kiên trì tới tận bây giờ, một số thành công đạt được đều là ngoài dự đoán.

Một tầng trên giá sách của Ngụy Sở bày những cuốn sách đã xuất bản của cô, lần trước khi tới phòng đọc sách cô đã phát hiện ra, nhưng lúc đó không nhìn kỹ, nay mới phát hiện, những quyển sách này đều rất mới.

Cô lấy một quyển sách, mở trang bìa ra, trên trang phụ lục còn có chữ ký của cô. Cô sờ cằm nhớ lại cẩn thận, quyển sách này xuất bản năm ngoái, lúc đó cô có tham gia buổi ký tên một lần, khi đó cũng có hai chàng trai đến mua sách, nhưng cơ bản đều đến mua giúp bạn gái, buổi tổ chức ký tên hôm đó không chỉ có một mình cô là tác giả, lộn xộn nên cô cũng không để ý ai đã đến mua sách, nhưng trong số đó hẳn là không có Ngụy Sở chứ?

Mặc dù cô không háo sắc, nhưng nhìn thấy trai đẹp cũng sẽ liếc nhìn một cái, không đến mức một chút ấn tượng cũng không có. Có lẽ anh nhờ người khác mua giúp, nhưng Ngụy Sở có biết cô là tác giả này hay không?

Một người bạn trong giới tiểu thuyết đã đọc sách của cô rồi nói, nếu có người đàn ông nào thích cô, đọc tiểu thuyết của cô xong nhất định sẽ sợ đến mức thối lui, không có người đàn ông nào lại thích phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông đều thích ra vẻ mạnh mẽ trước mặt phụ nữ, bọn họ thích những người phụ nữ vừa đẹp lại vừa yếu đuối, phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của bọn họ.

Tuy Tô Nhạc cảm thấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì, nhưng những lời này của người bạn đó rất có lý, chính vì vậy, Trang Vệ, người năm đó luôn miệng nói yêu cô đã vì lý do này mà đi tìm một người phụ nữ khác.

Còn Ngụy Sở thì sao ?

Để quyển sách lại chỗ cũ, Tô Nhạc ngồi lên ghế cạnh máy vi tính, nghiêm túc nghĩ về đoạn tình cảm này, trước giờ vẫn là Ngụy Sở chủ động tới gần, còn cô bị động tiếp nhận. Có người nói, khi đàn ông theo đuổi phụ nữ, người phụ nữ đó chính là bảo bối trong tay; khi nắm được trong tay rồi, mới thấy bảo bối đó cũng chẳng tốt tới mức đó. Cô có phải lo lắng về phương diện này hay không?

[FULL] Vợ Ơi, Chào Em! - Nguyệt Hạ Điệp Ảnhحيث تعيش القصص. اكتشف الآن