CHƯƠNG 27: Tổn thương lòng tự trọng

7.2K 230 18
                                    

Sáng hôm sau, khi Tô Nhạc vừa mời từ trên giường ngồi dậy, điện thoại lập tức vang lên, cô vừa gãi cái đầu như tổ quạ, vừa mơ màng nghe điện thoại: "A lô, xin chào."

Ngụy Sở nghe giọng người ta mơ màng, còn khách sáo nói xin chào, đã biết người ta còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cười nhẹ nói: "Ừ, là anh đây, còn chưa dậy sao?"

"Vâng?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Nhạc bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường, vội ho một tiếng: "Ngụy Sở ạ, chờ em một lát, em lập tức xuống ngay."

Nếu phải đi nướng thịt, mặc váy và giày cao gót rất không thích hợp, Tô Nhạc thay quần áo rất nhanh, đi giày thể thao xuống lầu.

Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc không trang điểm, không đi giày cao gót, cũng không cầm túi xách xinh xắn đang chạy về phía mình, vẻ mặt anh có chút lo lắng, cho tới khi Tô Nhạc đã đứng trước mặt, anh mới lấy lại tinh thần giúp Tô Nhạc mở cửa xe: "Đi ăn sáng trước rồi hẵn tới chỗ hẹn."

"Không thành vấn đề." Tô Nhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế rồi lại ngáp.

"Ngủ không ngon à?" Ngụy Sở cười hỏi.

"Em bị chứng mất ngủ trước khi đi xa." Tô Nhạc hơi lơ mơ nghĩ: "Mỗi lần ra ngoài chơi em đều tỉnh lại vào nửa đêm, sau đó liên tục tưởng tượng xem ngày hôm sau sẽ xảy ra những chuyện gì, thói quen xấu này sửa mãi không được."

Ngụy Sở nhíu mày: "Vậy nếu đi xa thì sao?"

"Cũng thế." Tô Nhạc cố gắng nâng mí mắt lên, cuối cũng vẫn phải hạ xuống.

Ngụy Sở nhớ tới hôn lễ của Tiểu Diêu, chiều hôm đó dường như Tô Nhạc cũng rất mệt mỏi, đến giờ anh mới biết thì ra Tô Nhạc có chứng bệnh như thế: "Hay là nhanh đến bác sĩ tâm lý thử xem sao?"

"Đây chỉ là một chứng bệnh vớ vẩn thôi, không cần phiền phức như vậy." Tô Nhạc mở mắt ra, day day trán: "Loại bệnh này mà cũng cần đi bác sĩ tâm lý thì toàn quốc không biết bao nhiêu bệnh nhân, con người bây giờ bệnh gì cũng có."

Ngụy Sở thấy cô còn đang ngáp, lại nhịn không được mà nói: "Hay là anh đưa em về, hôm nay không đi nữa." Tuy muốn sáng tạo không gian ở chung cho hai người, nhưng nhìn Tô Nhạc thế này, anh cũng không đành lòng dày vò cô.

"Không sao, một lát nữa là sẽ ổn thôi." Tô Nhạc lắc đầu: "Thỉnh thoảng phải đuổi kịp bản thảo, thức đến quá nửa đêm, hôm sau vẫn phải đi làm như thường."

Thấy Tô Nhạc nói vậy, Ngụy Sở cũng không cố chấp nữa, anh dừng xe trước một nhà hàng, gọi hai phần đồ ăn sáng, sau đó thấy Tô Nhạc chậm rãi hoạt bát trở lại mới yên lòng.

Tới nơi tập trung nướng thịt, Tô Nhạc phát hiện thì ra đây là một bãi cỏ rất rộng, thậm chí còn có cây cối, một vài nơi đặt mấy chiếc bếp nướng, bên cạnh đặt những chiếc bàn tròn, bên trên bày các loại gia vị và đủ loại thịt, rau quả, làm cho người ta nhìn vào cảm giác đặc biệt thoải mái, Tô Nhạc cảm khái nói: "Tới những nơi thế này để nướng thịt làm người ta cảm giác rất tội lỗi."

Kẻ có tiền, ngay cả ăn thịt nướng cũng phải khổ sở như thế, Tô Nhạc nhớ khi còn bé, cô và bạn học chạy tới khe núi nướng cua, gia vị duy nhất chỉ có muối, là lấy trộm từ trong nhà ra, cô nhất thời cảm thán, cuộc sống thay đổi nhanh như tên lửa, chênh lệch giữa giàu và nghèo thật là lớn.

[FULL] Vợ Ơi, Chào Em! - Nguyệt Hạ Điệp ẢnhWhere stories live. Discover now