Chap 3: How Dare You?

1.3K 93 6
                                    

  "Nagi..." Mukuro thốt lên khẽ khàng, đứng nhìn cô bé trước mặt từng li từng tí. Mái tóc tím của cô giờ đã dài hơn eo, nhưng nó trong thật mảnh và nhạt màu; hoàn toàn đối lập với hình ảnh lần cuối anh nhìn thấy cô. Khuôn mặt của cô bé, từ những gì anh có thể nhìn thấy được, đã trưởng thành, những vẫn còn một chút phúng phính trên đôi má. Một con mắt của cô bé bị băng lại dày đặc, và làn da mỏng manh bị những vết sẹo làm xấu đi. "Nagi!" anh nói, lần này là hét lên, không thể chịu được hình ảnh của cô bé như thế này.


"A-Ai?" cô khẽ hỏi, nghe có phần hoảng sợ, nhưng vẻ mặt của cô lại hoàn toàn trống rỗng; có lẽ là giọng nói bên trong của cô đang nói chuyện với anh... anh luôn biết là cô bé này có khả năng sử dụng ảo ảnh mà. "Sao anh lại biết tên tôi?" cô hỏi, và Mukuro thấy tim mình như vỡ ra khi cảm thấy sự sợ hãi trong giọng nói của cô.


Khẽ tiến lại gần cô bé, anh nhẹ hôn lướt lên má cô, rồi nói, "Kufufu, sau mười năm em còn trở nên xinh đẹp hơn đấy, Nagi-chan yêu quý của ta. Ta hi vọng em vẫn chưa quên ta chứ?"


"M-Mukuro-...kun?" Nagi hỏi, giọng cô ngập tràn hi vọng, nhưng cũng chất chứa một nỗi buồn xót xa.


"Người thật duy nhất ở đây," anh trả lời, một nụ cười nhẹ hiện ra trên khuôn miệng.


"M-Mukuro-kun," cô kêu lên với chất giọng nhỏ và khàn của mình, một giọt nước mắt chảy xuống từ con mắt còn lại, đang nhắm của cô. "E-Em nhớ anh nhiều lắm!"


Mukuro dịu dàng dỗ cô bé, hỏi, "Em đang ở đâu? Ta sẽ tới chỗ em."


"E-Em đang ở Bệnh viện Đa khoa Namimori, ở Namimori, Nhật Bản..." cô đáp. "Em bị vướng vào một tai nạn hôm qua, Mukuro-kun. Bác sĩ, họ... họ nói là em sẽ không thể qua khỏi trừ phi họ ghép nội tạng cho em, nhưng okaa-san sẽ không trả tiền cho chúng! Mẹ em không muốn xếp em vào danh sách chờ; mẹ bảo nếu cứ để em chết đi thì sẽ tốt hơn! Em không muốn chết, Mukuro-kun! E-Em sợ quá!"


Mukuro cảm thấy cơn giận muốn nghẹn lồng ngực bùng lên trong anh khi nghe tới đó. Sao có người lại có thể nói như thế với chính đứa con của mình? Sao họ lại bỏ rơi cô ấy?


"Không sao đâu," anh dịu dàng an ủi cô, cố gắng giữ cho giọng nói mình không bị cơn giận lấn át, "em không cần phải sợ, Nagi-chan, ta sẽ tới cứu em, được chứ? Chúng ta sẽ đưa em vào danh sách đó, và ta sẽ kiếm tiền, Nagi-chan, vậy nên đừng khóc nhé. Cho đến khi họ tìm được những người hiến nội tạng, thì ta sẽ giúp em. Ta sẽ dùng ảo giác của mình với em, nhé? Ta sẽ dùng ảo giác của mình để thay cho nội tạng của em. Em sẽ ổn thôi mà, Nagi-chan. Em không cần lo lắng."


"Mukuro-kun... Em nhớ anh nhiều lắm," cô nói.


"Ta cũng nhớ em, Nagi dễ thương của ta, nhưng đừng lo lắng. Ta chỉ đang ở Kokuyo, nên trước khi em kịp nhận ra, thì ta đã ở đó, bên cạnh em rồi. Nên thư giãn nhé, và ngủ một chút. Giờ ta phải đi, nhưng ta sẽ gặp lại em sớm thôi..."


Cô bé khẽ thở phào nhẹ nhõm và nói với một giọng hoàn toàn tin tưởng, "Được rồi, Mukuro-kun. Em sẽ gặp anh sớm thôi...."


"Ngủ ngon nhé, Nagi-chan..."

_____________________________________________


Khi Tsuna thức dậy vào buổi sáng của ngày đến trường thứ hai, cậu hớn hở ra mặt. Cậu đã gặp lại ba trong số những người bạn của mình, và một trong số họ còn học cùng lớp cậu nữa cơ. Cậu thật sự muốn chạy đến trường ngay.

[KHR Fanfic Sưu Tầm] Thrown into The Past: Gather The GuardiansWhere stories live. Discover now