Chương 6. Ataraxia of the Philosopher

87 9 0
                                    

"Bác sĩ thích những thứ nhỏ bé sao?", một nhà nghiên cứu nữ đến gần khu vực lồng ấp mà Ratio đang thí nghiệm, "Có nguyên do gì sao?"

Người phụ nữ có chức vị khá cao trong Viện Nghiên Cứu Di Truyền với chuyên ngành huyết học, cô được gọi với cái tên Ataraxia, một Ataraxia trái tim của khắc kỷ.

Ratio không ngẩng đầu lên nhìn cô mà vẫn chăm chú trong lồng ấp, "Cũng chỉ là mẫu vật thí nghiệm, cũng sẽ sớm chết, còn vì nguyên do nào chứ?"

Ataraxia mỉm cười khi cô đưa tay bắt một con thú nhỏ trong lồng, nó cựa quậy đầy khó chịu rồi kêu lên một tiếng dài. Nhưng nó chỉ là con non nên tiếng kêu không có chút uy lực, "Giả sử, tôi chỉ giả sử thôi."

"Vì ta luôn là sinh vật đứng trên cao với ngàn vạn quyền lực, nên ta thường có xu hướng thương hại những sinh vật nhỏ bé hơn sao? Anh cho nó một chút âu yếm, rồi lại một chút thờ ơ khiến sinh vật ấy rơi vào cái bẫy của thuyết gắn bó. Vòng lặp bắt đầu khi chúng dần phụ thuộc cảm xúc vào người nuôi, dù rằng thể hiện là né tránh hay lo âu. Với chúng thì chết là lẽ dĩ nhiên, nhưng trước khi chết thì chúng vẫn mong cầu một cuộc sống đầy đủ về vật chất và tinh thần, thật buồn cười đúng không?"

Ratio đưa ánh mắt phán xét nhìn cô ta khiến cô cũng không thể tiếp tục cười vì câu đùa của mình.

Ataraxia mang theo đôi mắt tò mò nhìn về phía gã, đôi mắt xanh xám như nhìn thấu nỗi lòng bực bội trong người bác sĩ trẻ, "Hành vi của con người gắn liền với vật chất nhiều hơn anh nghĩ."

"Bác sĩ à, anh muốn không gian an toàn vì cậu ấy quá cảm tính và liều lĩnh. Hay do anh? Cậu ấy có nói rằng mình không sao đúng chứ? Nhưng ngôn ngữ cũng chỉ là hình thái vật chất của tư duy. Một thứ bị vật chất hóa thì khó mà có thể cảm nhận được, ta chỉ có thể thông qua miêu tả ước lượng, mọi ngôn ngữ ta biết trên vũ trụ này đều chỉ có tính tương đối. Nó vẫn liên quan đến chấp nhận tự thân, khi mà thứ anh cần phải chấp nhận chính là tình cảm của chính mình không có nhưng gì hết."

Vậy anh có thừa nhận rằng anh có gì đó với tôi.

"Ai cũng mắc về vấn đề này hết thôi, chẳng sao nếu anh mở lòng hơn nhỉ?"

Nói một lời anh thích tôi khó đến vậy sao Ratio?

Âm thanh mơ màng của ai đó vọng tới. Kết thúc bằng dấu hỏi nhưng lại chẳng phải câu trần thuật, mà là một yêu cầu.

Như?

Này anh hãy yêu tôi đi, chăng?

Ratio bất chợt tỉnh lại khỏi cơn mê màng, xộc thẳng vào mũi là mùi thuốc khử trùng ngai ngái của phòng bệnh. Gã đang trong bệnh viện, chính xác hơn là phòng bên một người do IPC cung cấp cho Aventurine.

Ratio giơ tay duỗi thẳng lưng, khi tay giơ lên lại không may khiến một vài tập hồ sơ trên đùi rơi xuống đất. Ánh xanh ảm đạm của phòng bệnh chiếu lên nhưng tờ giấy trắng dày đặc chữ, nhưng gã không hề có ý định cúi xuống nhặt mà cứ nhìn chằm chằm vào nơi tập hồ sơ rơi xuống.

Lộn xộn giấy tờ, trên mặt giấy ghi tên của bệnh nhân kèm một tấm ảnh 4x6 để nhận diện. Không rõ kẻ trí thức đang thổn thức điều gì trong lòng mà căn phòng yên ắng chỉ còn vang lên những tiếng giấy vò nhàu nát.

Dear, Gamble of Life-RatiorineWhere stories live. Discover now