CHƯƠNG 62

3K 363 33
                                    

Ánh mắt Sở Chương dán chặt vào Vạn Thu, là ánh mắt hoàn toàn tin tưởng và chờ đợi.

Có cần dạy Vạn Thu không? Để Vạn Thu hát hay hơn sao? Để Vạn Thu nhớ rõ lời hát sao?

Sở Chương đột nhiên cảm thấy có lẽ không cần thiết.

"Không được, không học." Sở Chương trực tiếp nói với Vạn Thu, "Em cứ như vậy hát cho anh nghe được không?"

Vạn Thu đồng ý.

Sự tha thiết trong mắt Sở Chương giống như mật ong vàng, vị ngọt gần như muốn tràn ra.

Vạn Thu không biết vì sao Sở Chương lại như vậy.

Khi tiếng nhạc đệm vang lên, giai điệu quen thuộc khắc sâu vào ký ức đã dẫn dắt cho bản năng của Vạn Thu, cậu lại nhẹ nhàng ngâm nga.

Muốn đáp ứng sự chờ mong của anh cả bằng giọng hát dễ nghe và rõ ràng.

Thanh âm non nớt và một số âm tiết không phù hợp với nhạc đệm vang lên.

Vạn Thu nỗ lực để hát thật hay.

Giống như một cái cây hướng về phía mặt trời để sinh trưởng, cố gắng hết sức vươn mình đến nơi ánh nắng có thể vuốt ve.

Bài hát này.....

Là bài hát chân chính đầu tiên đưa Sở Chương đến với công chúng.

《 Kỳ nguyện dư thu 》— Đây cũng là bài hát Sở Chương viết cho Vạn Thu, với ước mong người em trai thất lạc có thể trở về.

Hy vọng nó có thể giúp bọn họ kết nối với nhau.

Từ khi phát hành, bài hát vẫn luôn phổ biến, đến bây giờ đã trở thành một tác phẩm kinh điển.

Mà dưới sự quảng bá có chủ ý của Dương Tiêu Vũ, nhiệt độ của bài hát cũng chưa từng giảm xuống.

Muốn để Vạn Thu nghe thấy.

Đây là nguyện vọng của anh. Và nguyện vọng của anh cuối cùng đã thành hiện thực.

Sở Chương nhìn Vạn Thu, rõ ràng anh là người muốn dẫn Vạn Thu đi cảm nhận mọi thứ đẹp đẽ trên thế giới này.

Lại không ngờ thứ đẹp đẽ nhất chính là bản nhạc ra đời trong tay Vạn Thu.

Vạn Thu hát xong.

Nhưng cậu ngồi tại chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút.

Anh cả đang nhìn cậu, vẫn luôn nhìn, cậu không biết phải làm sao.

"Thật là, bé ba nhà chúng ta thật là, ai da thật là..." Sở Chương đứng dậy đến bên cạnh Vạn Thu, "Vạn Thu nhà chúng ta thực sự là thiên sứ, thiên sứ đó!"

Vạn Thu ngơ ngác nhìn Sở Chương, không hiểu.

Sở Chương nói: "Anh cũng hát cho em nghe được không?"

Vạn Thu gật đầu.

Đứng trước mặt Vạn Thu, Sở Chương nắm lấy tay cậu. Tại khoảnh khắc này, những cảm giác bất an mờ mịt đã hoàn toàn biến mất.

Ngay cả Sở Chương khi hát cũng thật trầm tĩnh, giống như băng qua sa mạc, lướt trên bụi gai, vòng qua vách đá, cuối cùng dừng chân tại bờ biển mênh mông vô tận, trước mặt là ánh bình minh và mặt biển lóng lánh.

[ĐM - Edit] Bé ngốc cũng được nhà giàu nuông chiều saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ