Chương 1: Chẳng phải bị cậu dọa

19.4K 1.9K 232
                                    

"Đứng lại! Hôm nay chỉ cần mày dám bước ra khỏi cửa nhà một bước, sau này đứng về nữa! Tao coi như Hoắc gia không có người như mày!"

Âm thanh đe dọa đánh thức Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao mở to mắt, mê mang nhìn mấy người xung quanh, rất nhanh phục hồi tinh thần.

Mười tám năm trước Diệp Lạc Dao xuyên đến thế giới này, chính ban nãy, trí nhớ của cậu mới thức tỉnh.

Cậu vốn là một sinh viên đại học, bởi vì liên tục thức hai ngày đêm đọc tiểu thuyết không cẩn thận đột tử, mở mắt ra lần nữa liền xuyên đến thế giới một trong số tiểu thuyết dung hợp.

Một lượng lớn ký ức tràn vào trong đầu khiến Diệp Lạc Dao choáng váng đầu óc, còn chưa kịp sắp xếp lại cẩn thận, cậu đã ngồi trên ghế ngủ thiếp đi.

Không đợi Diệp Lạc Dao suy nghĩ liền nghe thấy âm thanh tức giận từ ngoài cửa vang lên ----.

"Lại là chiêu này, ba ông chỉ biết uy hiếp tôi thôi sao? Tôi......"

Diệp Lạc Dao giương mắt nhìn, nhận ra người trước mặt, là anh hai tiện nghi Hoắc Yến.

Hoắc Yến còn chưa nói xong liền bị thanh niên bên cạnh chặn lại, chỉ nghe thấy âm thanh cậu ta mang theo ủy khuất nói: "Tất cả đều là lỗi của cháu, chú dì hai người đừng trách anh Yến. Anh Yến, anh cũng không cần vì em mà cãi nhau với chú dì..... em..... em sẽ tự mình chăm sóc tốt cho mình."

Diệp Lạc Dao lại quan sát thanh niên xa lạ này, cậu ta mặc một bộ quần áo to rộng đơn giản, trên gương mặt thanh tú vẫn mang theo nước mắt chưa khô, hốc mắt phiếm hồng, nơi khóe mắt có một nốt ruồi đỏ đặc biệt bắt mắt, bộ dáng ủy khuất nhẫn nhịn.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Lạc Dao liền nhớ ra thân phận của người đàn ông này-

Đây chẳng phải là nhân vật chính thụ trong 《 Sau khi mang bầu chạy lão công hối hận rồi 》sao!

Nốt ruồi đỏ bên khóe mắt kia được tác giả cuốn tiểu thuyết miêu tả từ đầu đến cuối, Diệp Lạc Dao vô cùng ấn tượng.

Tô Thụy ở đây, vậy......

Đường nhìn của Diệp Lạc Dao chậm rãi di chuyển đến Hoắc Yến bên cạnh cậu ta, đồng tử hơi mở to.

Không phải như cậu nghĩ đâu ha?

Điều Hoắc Yến không muốn thấy nhất chính là nước mắt của Tô Thụy, lúc này nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của người trong lòng, hắn lập tức đau lòng: "Tiểu Thụy, chuyện này không liên quan đến em, em không cần tự trách. Vốn dĩ anh không muốn đính hôn với Trì gia, có thể thừa dịp cơ hội lần này giải trừ hôn ước với Trì gia thì càng tốt."

"Sao lại không liên quan đến em?" Tô Thụy hai mắt đỏ hồng, âm thanh vừa nhỏ lại ủy khuất, một tay nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của mình: "Nếu như không phải vì trong bụng của em..... anh sao có thể cãi nhau với người trong nhà như vậy?"

Ánh mắt Hoắc Yến rơi trên bụng Tô Thụy càng đau lòng hơn, đồng thời hắn giống như đã hạ quyết tâm mở miệng: "Tiểu Thụy, em yên tâm, anh sẽ phụ trách với em, còn có đứa nhỏ nữa."

Sau khi âm thanh nội tâm của người qua đường giáp bị lộ được cả nhà sủng áiWhere stories live. Discover now