Chương 5

1.6K 13 0
                                    


05: Diêm La ép hôn / cưỡng bách tiểu thỏ yêu nằm trên ghế chịu chịch / ngồi trên sô pha chịch lồn / vay tiền Thiên Đế

Diêm Mặc sau khi tỉnh lại nhận ra mình đang ở Thiên Đình, mặc dù có hơi ngơ ngác, nhưng lực chú ý rất nhanh lại bị đồ vật khác hút đi, nhóm tiên hầu của Thiên Đình lớn lên so với đám dưa vẹo táo nứt ở Địa Phủ đẹp hơn rất nhiều, lần cuối đến đây đã là hai trăm năm trước .

Minh Đàn Yến đến chỗ Thái Thượng Lão Quân đi một vòng, trở về chỉ thấy Diêm Mặc đã cùng nhóm tiên hầu tẩm cung mình tán gẫu, cười đến cảnh xuân đầy mặt.

Hừ, không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu.

Y xua tay để nhóm tiên hầu nhóm rời đi, giả vờ bộ dáng trăng phong tế nguyệt, đứng tại chỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Diêm Mặc đang ngồi trên giường.

Diêm Mặc nhìn bộ dáng đó của y, có chút không hiểu, bụng dạ thẳng thắn nói: "Thiên Quân ngươi đem ta chộp tới đây để làm gì? hình như ta cũng không vi phạm chuyện gì."

"Cô..." Minh Đàn Yến tiến lên một bước, cùng là Quân Chủ, y cũng không bày vẻ Thượng Đế ta đây , trực tiếp giải thích cho cậu y ở giữa núi rừng hoang vắng phát hiện ra cậu như thế nào.

"Làm sao có thể..." Diêm Mặc vẻ mặt không tin, cậu cũng không tin tiểu bạch thỏ dám nửa đêm ném cậu ra ngoài đâu, hơn nữa, chỉ bằng chút pháp lực của tiểu bạch thỏ, sẽ không có chuyện nó ném cậu ra ngoài mà cậu không biết.

Vị Thiên Đế này ngay cả nói dối cũng không hẳn hoi nữa, xấu tính, xấu tính, không biết trong lòng còn đang chứa loại ý xấu gì.

Bất quá lớn lên thế này, thật ra khá xinh đẹp, Diêm Mặc quyết định không chấp nhặt cùng y bất hòa, từ trên giường đứng dậy tính toán rời đi.

Thiên Đình cho dù có nhiều người xinh đẹp cũng không thú vị bằng nhân gian, cậu ở nhân gian chơi còn chưa đủ đâu, không thể ở thiên đình trì hoãn thời gian, đợi lâu dài nếu bị phụ vương phát hiện sẽ không có quả ngon để ăn.

Minh Đàn Yến sau khi nghe xong ngăn cậu lại: "Thiên đình cũng có rất nhiều chỗ chơi, nếu không để ta mang ngươi đi một vòng."

"Thiên Đình quá nhỏ, đi đều là tẩm cung vị này tẩm cung vị kia, chung quy ta cùng không thể vào nhà người ta đi dạo được, ta không quen." Diêm Mặc nói chuyện từ trước đến nay trời sinh thẳng thắn, cậu vuốt vuốt tóc, tròng mắt chuyển động: "Ngài có tiền không? Nhân dân tệ ấy, có không? Cho mượn chút."

Minh Đàn Yến lần đầu tiên được người khác vay tiền, vẻ mặt lờ mờ nói: "Có mấy trăm."

Diêm Mặc: "Chỉ có mấy trăm? Cụ thể là mấy trăm?"

Một Thiên Đế như thế nào mà lại không có tiền bằng cả con thỏ kia vậy?

Minh Đàn Yến tỉ mỉ một chút: "Bốn trăm năm mươi mốt."

Chủ yếu là hiện tại không thể dùng pháp thuật biến thành tiền, cách dùng thuật biến thành tiền bị gọi là in tiền giả, mệnh lệnh của tam giới rõ ràng là cấm. Châu báo pháp khí của Thiên Đình cũng không thể đem ra bên ngoài bán, hiện tại chỉ có ở nhân gian làm công mới có thể kiếm nhân dân tệ, mấy trăm đồng này là do các tín đồ của y trong lúc đốt tiền giấy cho y vô ý đốt sai, đã lâu lắm rồi. Thời điểm ngày lễ ngày Tết hạ phàm mua cây kẹo mút khao bản thân đã là một điều xa xỉ rồi.

[Đam/song] Người mang quỷ thaiWhere stories live. Discover now