🎐🎐🎐10.[VƯỜN TRƯỜNG] Giáo hoa đùa bỡn

15.2K 680 2
                                    


Dư Ổ chống lại dư vị cao tào còn sót lại trong thân thể đi lên lầu, cách cậu ăn mặc hiện tại thực sự không phù hợp để gặp người, nếu chỉ có Dư Hàng nhìn thấy thì ba người như thế nào cũng được, nhưng có dì Dư ở đây thì tất nhiên là không được.

Rửa ráy một chút, thời điểm cậu còn đang mặc quần áo liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở Dư Hàng đang lên đây. Dư Ổ liền nhanh chóng sử lại biểu tình lười biếng trên khuôn mặt, cảm xúc nháy mắt rơi xuống trầm thấp, mắt hồ ly xuất hiện ánh nước, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, chỉ là thân thể chứa đầy dấu vết làm phần đáng thương này biến thành thiếu địt đáng thương.

Cửa phòng bị đẩy ra thật mạnh, Dư Ổ nhanh chóng lộ ra biểu tình sợ hãi, con ngươi ánh nước nhìn tới khuôn mặt âm trầm của Dư Hàng, nước mắt nhanh chóng từ khóe mắt chảy xuống, bất chấp đang mặc dở quần áo, nghẹn ngào kêu "Hàng Hàng." Nói xong nhanh chóng chạy tới chỗ nam sinh cao lớn, lúc sắp chạy tới nơi bỗng lảo đảo ngã vào lòng hắn.

Dư Hàng nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu, thân thể trong lòng ngực vẫn xinh đẹp mềm mại như trước, chỉ là lần này trên da thịt có nhiều dấu vết dâm mỹ, điều này khiến đáy lòng hắn bạo ngược, cánh tay ôm lấy người nọ chặt thêm vài phần, tận đến lúc Dư Ổ kêu ra tiếng hắn mới trầm khuôn mặt nới lỏng ra, nam sinh từ trước tới giờ luôn thuận theo cậu giờ đây ánh mắt lại nồng đậm lệ khí.

"Đi." Dư Hàng cởi áo khoác bao lấy thân thể cậu.

Ỷ lại trong lồng ngực Dư Hàng, Dư Ổ bị hắn ôm chặt trong lòng đi xuống lầu, cậu thấp giọng khóc. Phòng khách dưới lầu rất an tĩnh, cậu trộm xốc áo lên nhìn lén, không kịp phòng ngừa đối diện với Lục Kỳ Thần đang cười đầy thâm ý.

Dư Ổ nức nở cọ cọ bờ ngực rắn chắc: "Ô ô ô.... Hàng Hàng..."

Dư Hàng ôm sát cậu, ngăn trở tầm mắt của nam nhân đầu bên kia, không có đi tới sô pha mà ôm người nhanh chóng đi ra cửa.

Bên ngoài cánh cửa là hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, cửa vừa mở ra, Dư Ổ liền bị lạnh tới run lên, cậu đã sắp quên đây là mùa đông. Dư Hàng nhanh chóng nhét cậu ngồi vào ghế sau, ôm cậu vào trong lòng mạnh mẽ hôn. Dư Ổ để hắn tùy ý hôn, đã mấy ngày không gặp lại thêm đây là tiểu tử thô lỗ không có chút kỹ xảo nào, đấu đá lung tung trong miệng là chuyện dễ hiểu.

Nam sinh trên mặt còn có râu cứng, như là đã mấy ngày chưa xử lí qua, Dư Ổ giơ tay sờ sờ cằm hắn mới phát hiện nam sinh ngày thường dương quang soái khí giờ đã đầy nét tiều tụy.

"Hàng Hàng, Hàng Hàng, cậu còn biết gọi tớ. Bảo cậu đừng chạy loạn cậu không nghe, giờ phát sinh ra loại sự tình này mới biết khóc, khóc có ích lợi gì." Dư Hàng vừa mở miệng là một đống thuyết giáo, nói xong hắn lại cảm nhận được người trong lồng ngực run run, lại vội vã ôm lấy người, đem cả người gắt gao dán trong lồng ngực, khuôn mặt tiều tụy gác lên bờ vai đơn bạc của Dư Ổ, khổ sở mở miệng: "Thật xin lỗi, Ổ Ổ, là tớ không bảo vệ cậu cho tốt."

Tuy là da mặt Dư Ổ dày nhưng giờ đây cũng có chút ngượng ngùng, Hàng Hàng nhà cậu vẫn là bạn nhỏ đơn thuần, cậu sờ sờ đầu nam sinh, lấy lòng cọ cọ mặt hắn: "Thật xin lỗi, Hàng Hàng, tớ không nên chạy loạn."

(Đam mỹ/H văn/ NP) Hắc liên hoa mỹ nhân đùa bỡnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ