Chương 25: Đừng nhìn ta không biết đặt tên gì

972 48 9
                                    

"Trương chân nhân nếu ông không muốn ra tay, chỉ cần nói một câu thôi cũng đủ. Cứ nhận rằng phái Võ Đang trước nay chỉ bịp bợm tiến danh, bọn ta sẽ vỗ tay đi ngay, bọn Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu cũng được thả về chẳng suy suyển một chút."

Ngay lúc đó, Thiết Quan đạo nhân và Ân Dã Vương trước sau cùng đến, chẳng bao lâu thêm Chu Điên và Bành Oánh Ngọc cũng tới nơi, Minh giáo thế là có thêm bốn tay cao thủ.

Triệu Mẫn đoán định tình hình, nếu hai bên quyết chiến, chưa chắc đã thắng ngay được, sợ nhất là Trương Vô Kỵ còn đang trong bóng tối ra tay gì chưa biết. Nàng đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người trong Minh giáo, nghĩ thầm, [ Trương Tam Phong trở thành mối lo gan ruột của triều đình, chẳng qua chỉ vì có cái uy danh quá lớn, trong võ lâm ai ai cũng coi như Bắc Đẩu, Thái Sơn, nếu đối địch với triều đình thì võ lâm cũng không ai quy phục. Thế nhưng y già cả héo hắt như ngọn đèn treo trước gió, sống thêm được bao lâu? Hôm nay không cần phải giết lão, chỉ cần làm nhục một phen, cho tiếng tăm phái Võ Đang tiêu ma hết, thế cũng coi như thành công lớn rồi.] Nàng bèn lạnh lùng nói:

"Bọn ta đến thăm phái Võ Đang, chỉ muốn lãnh giáo võ công của Trương chân nhân xem thật hay giả, nếu như muốn tiêu diệt Minh giáo, chẳng lẽ không biết tìm đường lên Đỉnh Quang Minh? Việc gì phải tỉ võ trên núi Võ Đang, không lẽ trên đời này chỉ có mỗi Trương chân nhân là có thể phẩm bình cao thấp, thắng bại hay sao? Thôi chuyện đó gác qua một bên. Trong nhà tôi có ba người giúp việc, một người luyện được vài ngày chút kiếm pháp giết heo, mổ chó, một người biết sơ qua chút ít nội công, còn một người thì học được vài miếng quyền mèo quào. Ai Đại, A Nhị, A Tam, ba người đứng ra đây! Trương chân nhân chỉ cần đánh bại được ba gia nhân vô tích sự của ta, thì mọi người sẽ bội thục võ công phái Võ Đang là thật chứ không phải giả. Còn không thì giang hồ sẽ có công luận, ta chẳng phải nói nhiều làm gì."

Nói xong nàng ta vỗ tay một cái. Chỉ thấy A Đại là một ông già mình hạc xác ve, hai tay bưng một thanh trường kiếm, chính là bảo kiếm Ỷ Thiên. Người đó vừa gầy vừa cao, mặt đầy vết nhăn, dúm dó khổ sở, tưởng như mới bị ai chửi mắng, đánh đập một hồi, nếu không thì hẳn là vợ con mới chết, ai nhìn mặt y cũng thấy chạnh lòng muốn rơi nước mắt. A Nhị thì cũng gầy gò như thế, người hơn thấp hơn, đầu nhẵn thín, hói đến nỗi không còn một sợi tóc nào, hai bên huyệt thái dương tụt lởm xuống, sâu đến nữa tấc. Còn A Tam thì thân hình rắn rỏi chắc nịch, dềnh dàng có uy, trên mặt, cánh tay, cần cổ chỗ nào có bắp thịt cũng thấy cuồn cuộn săn chắc, tưởng như toàn thân đầy tinh lực muốn bật tung ra ngoài. Trên má trái y có một nốt ruồi màu đen, trên nốt ruồi có một sợi lông dài (???) Trương Tam Phong, Ân Thiên Chính, Dương Tiêu nhìn thấy hình dáng ba người này, trong bụng ai cũng kinh thầm.

( mỗ tg: nc thật tui thật sự rất hoang mang về hình dáng của ba người này, trong phim ảnh và gốc truyện khác một trời một vực, tui dựa trên cốt truyện của ngài Kim Dung để viết ra, có đôi khi tui cũng bị hoang mang khó hiểu, nên mọi người hiểu giùm)

Chu Điên nói:

"Triệu cô nương, ba người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, Chu Điên này một tên đánh còn chưa lại, sao không biết thẹn đóng vai kẻ ăn người làm, đến đùa cợt với Trương chân nhân?"

[NBN] [ĐN] [XK] [TỰ VIẾT] [Hoàn]Đảo Lộn Ỷ ThiênΌπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα