Chương 11

281 31 18
                                    

5 ngày sau đó, Nakroth được ân xá cho đi học lại và về nhà trọ. Khỏi cần nói cũng biết Zephys là người vui nhất. Vừa mới xách cái thân vào đến nhà, người ra đón Nakroth ngay đầu tiên là quả đầu tím trắng quen thuộc mà vẫn quanh quẩn trong tâm trí gã suốt mấy ngày qua. Quả thực Nakroth đã bao lần cố loại dáng hình Zephys ra khỏi đầu bằng rất nhiều cách khác nhau. Nào chơi game, nào xem phim, nào ngủ,... nhưng tệ một cái là gã đã coi thường sức ảnh hướng của Zephys tới mình. Chơi game cũng vì nhớ đến hắn mà gã bị team chửi lên bờ xuống ruộng, xem phim cũng vì nhớ đến hắn mà nội dung phim là gì cũng không biết, thậm chí ngủ còn mơ về hắn nữa. Ảo thật đấy! Cứ như gã đang bị bỏ bùa vậy.

Nakroth ngồi phịch lên ghế xoay trong phòng, đôi mày đậm nhíu sâu như thể đầu gã đang bị dùi đâm vậy. Zata mở cửa phòng đi vào, thấy thằng bạn khó chịu, anh nhàn nhạt hỏi:

- Sao? Có chuyện gì mà như kiểu cả thế giới thiếu nợ mày thế?

Zata ung dung ngồi xuống cái ghế lười gần cửa ra vào. Thực ra anh cũng thắc mắc sao Nakroth được thả rồi mà mặt mày bí xị thế kia. Nakroth thở dài nhưng không trả lời, gã cũng không biết phải giải thích với Zata kiểu gì, cái duy nhất gã biết là chuyện này dù có thông minh đến mấy cũng không giải quyết được. Gã đã chọn im lặng thì Zata cũng không ép. Anh thả giọng như đoán ra điều gì đó:

- Nên sống cho hiện tại.

Xong anh đi ra khỏi phòng Nakroth, bỏ lại gã với bao suy nghĩ mông lung lộn xộn. Zata nói vậy thôi, chứ quá khứ đối với một số người chính là cơ sở cho hiện tại, đương nhiên rất quan trọng. Zata cũng thế, anh cũng tìm cậu bé năm xưa khá nhiều lần, cậu bé tóc xanh biển và đôi mắt như da trời ấy. Trí nhớ Zata tốt, nên từ khi gặp Laville anh đã ngờ ngợ rồi. Anh không muốn bản thân sai lầm nên tìm cách chính xác hơn để xác minh. Kết quả không hề phụ lòng Zata, anh đã thấy cái ảnh hồi bé của Laville trong ví cậu. Lúc đó Zata thực sự như muốn phát điên, anh tìm thấy rồi! Nhưng điều đó càng làm anh áy náy đợt lạnh nhạt với cậu. Hiện Zata đang cua nước súi của anh đây, nghĩ cũng tội Nakroth thật.

Nakroth cứ ngồi trong phòng như thế đến khi Zephys lên. Tâm tình đang rối loạn, gặp Zephys lại càng rối thêm, hiện tại Nakroth đang muốn ở một mình. Zephys lại không biết điều đó, hắn đùa cợt với gã:

- Nè, được sổ lồng rồi vui không hả? Con bạn gái cũ của mày định xử lí thế nào? Có niệm tình vợ hụt không?

Nakroth vò đầu một chút, gã lạnh nhạt:

- Tao cần nghỉ ngơi chút, mày ra ngoài đi.

Zephys nghe vậy tụt cả mood, thấy Nakroth thái độ với mình nhưng nhìn quầng mắt hơi thâm của gã, hắn đoán đúng là mệt thật, vậy là hắn dặn dò Nakroth đôi điều rồi đi xuống nhà. Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Nakroth bất giác nhìn ra, tim gã chợt nhói. Gã không nên nói như vậy, gã biết mà vẫn cứ nói. Gã thật tệ.

Zephys lại chỉ đơn giản cho rằng chiều nay đi học về, hắn sẽ làm cho Nakroth cả mâm cơm ngon lành là được. Nghĩ ngợi những món khoái khẩu của Nakroth, Zephys cười cười vu vơ và hát nghêu ngao mấy bài hát gì đó hắn đã quên tên rồi.

Đúng như dự đoán, Nakroth nghỉ cả ngày và Zephys không lấy làm lạ. Hôm nay Zephys vào lớp hơi muộn, chỉ còn chỗ trống bên cạnh Tulen. Zephys thầm cảm thấy may mắn, ít ra hắn quen thuộc Tulen hơn nhiều người trong lớp. Tulen chọn chỗ đúng khuất giáo viên, hắn gục xuống bàn bất động làm Zephys hơi bất ngờ. Cậu ấm này có chuyện gì mà sì trét đến nỗi ngủ gật trong lớp thế? Tuy có tò mò nhưng theo bài giảng của giáo viên, Zephys không để tâm nữa. Nhưng đã được cả tiết rồi, Tulen vẫn giữ nguyên một tư thế, không xoay chuyển, điều này làm Zephys hơi ớn. Hắn lay Tulen dậy, nhưng chạm vào người Tulen, Zephys giật tay lại ngay lập tức. Tulen sốt cao quá!

AOV (NakZep) Gậy ông đập lưng ôngWaar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu