Vuốt ve cơ thể xinh đẹp diễm lệ, Nhậm Thành hôn hôn cô gái.

"Ngủ ngon, ngày mai nhớ tiếp tục "đáp lễ" tôi đấy."

Nhắc đến "đáp lễ", hầu kết hắn không tự giác động đậy hai cái.

Hai người ôm nhau ngủ tới tận hừng đông. Vu Mông Mông tỉnh lại giữa cơn kích tình, cảm giác có người hôn hôn khắp mặt mình, lại đẩy không ra. Cô giãy giụa muốn mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt Nhậm Thành gần trong gang tấc.....

"Chào buổi sáng Mông Mông, cô nên "đáp lễ" tôi rồi......"

Nhậm Thành cúi người thổi khí nóng ở bên tai cô.......

"Đáp cái đầu anh, đồ quỷ. Mau tránh ra, anh Phó sắp về rồi đấy...."

Vu Mông Mông nâng tay trái che miệng hắn, không cho hôn nữa.

"Vừa hay." Nhậm Thành làm lơ sự chống cự, hôn hôn lòng bàn tay cô.

Vừa hay? Tức là hắn nhất định phải làm trò cho Sư Chi Phó xem à? Nam chủ này thật quá đáng, tự dưng lợi dụng cô. Vu Mông Mông bị hắn hôn liếm lòng bàn tay đâm ra ngứa ngáy, đẩy mặt hắn muốn tránh bằng được.

"Anh... Buông ra, tại sao anh lại lợi dụng tôi? Đừng có chạm vào tôi nữa!!"

Vu Mông Mông nhịn không được cơn buồn, tay cô thật ngứa......

"A ha ha ha ha..... Đừng... Đừng chạm vào tôi nữa....."

Vu Mông Mông điên cuồng giãy giụa, chịu không nổi, dường như hắn đụng trúng huyệt cười của cô rồi. Cô theo bản năng cười như điên.....

Nhậm Thành: ".........."

Cô cười như vậy thật sự đã dập tắt phân nửa lửa nóng trong người hắn.

"Cô đúng là cao thủ phá hỏng bầu không khí."

Hắn cào cào chóp mũi cô......

"Nhưng hôn ~ thì không thể thiếu."

Nói xong, trước mắt Vu Mông Mông  tối sầm, Nhậm Thành cẩn thận mút cắn bờ môi mềm mại. Lại ôm hôn thêm một lúc, dường vẫn chưa hưởng thụ đủ, hắn bèn đưa lưỡi tiến sâu vào cổ họng cô, mặc sức đòi hỏi......

Sáng sớm tinh mơ mắt mũi còn đang kèm nhèm, Vu Mông Mông đã bị Nhậm Thành hôn cho ngất lên ngất xuống, kém chút nữa không mở nổi mắt.....

Không biết hôn bao lâu, khi Vu Mông Mông thiếu oxy sắp sửa ngất xỉu, Nhậm Thành rốt cuộc cũng buông tha.

"Cô ngủ thêm một lúc đi, tôi sẽ làm bữa sáng."

Nhậm Thành hôn lên trán cô rồi đứng dậy tới tủ đồ thay quần áo.

Vu Mông Mông ôm chăn che khuất nửa bên mặt, đôi mắt đảo đảo theo từng chuyển động của Nhậm Thành. Ở nguyên văn tiểu thuyết, ngoại trừ nấu cơm cho Sư Chi Phó, bá tổng tuyệt đối không vào bếp nấu nướng cho ai.

Vu Mông Mông sợ Nhậm Thành thú tính quá độ, chờ hắn ra khỏi cửa mới cọ tới cọ lui rời giường. Lúc mặc quần áo, cô nhăn mày, bất giác cảm thấy trên người dính dính. Thôi, vẫn nên tắm lại lần nữa.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?حيث تعيش القصص. اكتشف الآن