Chương 105: Mang thai

1.3K 38 1
                                    

"Vĩnh Liễn! Vĩnh Liễn!"

Vốn đang mơ màng buồn ngủ, Ngụy Anh Lạc chợt giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng hét của Hoàng hậu, vội cùng đám người thái giám gác đêm xông vào tẩm điện.

Hoàng hậu hình như gặp ác mộng, đôi tay giơ trên không trung co nắm liên tục, phản chiếu lên màn trướng trắng nhìn như hai cành cây đang cuồng loạn nhảy múa trong gió lớn.

"Hoàng hậu, Hoàng hậu!" Tối nay Hoằng Lịch ngủ lại Trường Xuân cung. Lúc Ngụy Anh Lạc chạy đến thấy hắn đang ôm Hoàng hậu, không ngừng gọi lớn tiếng, "Tỉnh lại, tỉnh lại!"

Hoàng hậu yếu ớt mở đôi mắt đẫm lệ, nức nở một lát mới rung giọng nói: "Thiếp mơ thấy Vĩnh Liễn rồi. Con đang khóc, con vẫn đang khóc..."

Hoằng Lịch nhìn nàng thương tiếc: "Hoàng hậu, nàng gặp ác mộng thôi. Thử lắng nghe xem, Trường Xuân cung đâu ra tiếng khóc."

Hoàng hậu khẽ giật mình ngắm nhìn bốn phía. Nghe thấy tiếng khóc, nàng đau lòng, không nghe thấy tiếng khóc, nàng càng đau lòng hơn.

Không nỡ nhìn nàng khổ sở thêm nữa, Hoằng Lịch nói: "Để hôm nào bồng Vĩnh Dung qua cho nàng xem. Đứa bé này có vài phần giống Vĩnh Liễn, tạm thời để nó ở vài ngày với nàng đi."

Hoàng hậu ôm hắn thật chặt, nhưng thâm tâm càng đau khổ.

Hài tử của người khác, sao có thể thay thế cho hài tử nhà mình? Nếu đứa bé không giống Vĩnh Liễn thì coi như cho qua, nhưng nếu thật sự giống Vĩnh Liễn, sau này làm sao Hoàng hậu chịu tách ra khỏi đứa bé ấy? Nhưng nếu cố chấp cưỡng đoạt giữ nó trong cung, mặt mũi đâu mà đối mặt với thân mẫu của hài tử?

"Không cần, có Hoàng thượng bên cạnh thần thiếp là đủ rồi." Hoàng hậu uyển chuyển từ chối, sau đó nắm chặt Hoằng Lịch như người sắp chết đuối túm được cọng cỏ cứu mạng, vừa đáng thương vừa cuồng dại nói, "Gần đây thần thiếp hay nằm mơ thấy Vĩnh Liễn, tỉnh lại rồi không thấy con đâu nữa... Chỉ có người hiểu loại đau đớn này, đúng không?"

"Đúng." Hoằng Lịch giống như đang dỗ dành hài tử, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng, "Trẫm hiểu. Có trẫm bên cạnh nàng đây rồi, nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn..."

Một đêm sương trắng giăng đầy trời, hiện ra hai bóng lưng nương tựa vào nhau đến bình minh.

Cơn ác mộng này khiến Hoàng hậu hạ quyết tâm.

Ngày hôm sau, nàng cho gọi một mình Nhĩ Tình: "Phương thuốc sinh con đâu?"

Nhĩ Tình thầm mừng trong lòng, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ cung kính dâng lên hộp gấm chứa vị thuốc. Đợi Hoàng hậu tiếp nhận chiếc hộp, cô ta biết rõ còn cố hỏi một câu: "Thật sự không cần thông báo Anh Lạc sao?"

Tay Hoàng hậu đặt trên hộp cứng đờ, thở dài: "Được rồi, Anh Lạc luôn lo lắng bản cung quá mức, tạm thời đừng nói cho cô ấy biết."

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)Where stories live. Discover now