Chương 1

1.2K 115 47
                                    

Mười giờ đêm.

Khi phố xá đã lên đèn, hơi lạnh đọng thành những vệt nước bên cửa sổ, Vân Tiêu lặng lẽ ngắm nhìn thành phố về đêm, cảm nhận sự phồn hoa của đô thị mà hiếm khi nào nàng được hoà mình vào chúng. Giờ phút này nàng mới kết thúc một ngày luyện tập, không như những bạn cùng tuổi, nàng vẫn còn đang miệt mài vì một đam mê mà nàng không biết chúng sẽ dẫn mình về đâu.

"A!" Nàng hét lên một tiếng khi Lệ Quân áp một chai nước cam lạnh buốt lên má nàng, còn không quên đưa tay đấm yêu vào cánh tay của chị ấy để phản đối, trái ngược với vẻ giả vờ cau có của nàng, chị chỉ cười hì hì, dằn chai nước cam vào tay nàng.

"Cho em nè"

Nàng phụng phịu má không nói, chị cũng vẫn chỉ cười khờ giúp nàng mở chai nước, để nàng uống một ít.

Thành phố về đêm rất đẹp, nàng vừa đi vừa cầm chai nước cam mà chị ấy mua cho mình, thong thả rảo bộ cùng chị về kí túc xá, các chị trong đoàn thường hay trêu chọc rằng các nàng là lão phu, lão thê, nàng cũng không phản đối. Có lẽ tất cả những người khác trong đoàn đều đã biết, chỉ riêng chị ấy là không...

Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi.

Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.

Đối với chị ấy, chẳng qua nàng đặc biệt hơn những người khác trong đoàn một chút, nàng là bạn diễn quan xứng cùng chị, chẳng qua sự dịu dàng quan tâm của chị dành cho nàng nhiều hơn những người khác một chút, chỉ hơn một chút thôi, vậy mà nàng đã đem lòng tương tư một chút cỏn con đó. Có lẽ với chị ấy nàng đối với chị ấy cũng vậy, tất cả những hờn giận nhỏ nhoi của nàng cũng chỉ là diễn, cũng chỉ giống với những người khác, ấy thế nhưng chị ấy chưa từng nhận ra nàng thật ra rất chán ghét tiếp xúc thân cận với người khác, trừ chị...

Tim này có chị, đáng tiếc chưa bao giờ chị biết.

"Bảo bảo, em ăn không?" Lệ Quân cầm một xiên thịt dê nướng trên tay, ra hiệu cho nàng đi đến cạnh chị ấy cùng ăn, nàng mỉm cười lắc đầu, "Em không ăn đâu, em đang siết cân."

"Cũng đâu có mập lắm đâu, lúc nào em cũng tròn đáng yêu như vậy mà!" Quân Quân đưa tay ngắt chiếc má núng nính của Vân Tiêu, cảm thán.

"Không, bình thường em không hề tròn nhé!"

"Được được, Tiêu bảo của chị không hề mập, Tiêu bảo ăn một xiên nhé?" Nói rồi chị nhanh tay lẹ chân nhận một xiên từ cô bán thịt xiên, lại dằn vào tay nàng để nàng ăn hết chúng, có lẽ chị biết chỉ cần về tới kí túc xá nàng sẽ lại bận rộn tắm rửa rồi lại tới chăm sóc da mặt, ăn tối sẽ không phải một sự lựa chọn mà nàng thường chọn, chúng quá nặng bụng.

Nếu đã không yêu, hà cớ gì chăm sóc.

Nếu đã không yêu, tại sao phải để tâm?

Nàng ăn từ tốn hết một xiên trong sự cổ vũ của chị ấy, đợi nàng ăn xong chị còn chờ sẵn chai nước cho nàng, dỗ nàng uống thêm một chút. Trong lòng nàng như có một làn nước ấm chảy qua, ngọt, nhưng vẫn xen một chút đắng.

Nàng yêu chị, yêu từ khi nàng thấy chị cười tinh khôi ở trước cổng trường đợi nàng, yêu chị, yêu cả bóng lưng vững chãi chị chở nàng mỗi khi tan học, yêu cả những lúc mệt mỏi ôm nhau bật khóc, yêu cả những đêm nằm cạnh nhau lo lắng nói về những nỗi lo về tương lai. Yêu tự bao giờ nhưng chưa bao giờ nàng dám ngỏ, nàng biết rõ chị thẳng, và chị chẳng bao giờ yêu nàng.

[Fanfic][Quân Tiêu] Áng Mây Lấp LánhWhere stories live. Discover now