Chương 5

669 26 2
                                    

Tại một nhà hàng Tây.

Vì đã lâu không gặp Trác Thế Tuyết, Thiệu Hinh Ngôn nhìn khuôn mặt đối phương, trong lòng thầm nghĩ [Trác Thế Tuyết đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều]. Nàng cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng là kiểu con gái ngoan ngoãn, có cảm giác bị bắt nạt sẽ chỉ biết khóc thầm, cũng không thể phản kháng.

"Tôi không muốn kết hôn! Mẹ tôi đã nhiều lần gọi điện giục tôi. Trong mắt họ, tôi dường như chỉ là một cỗ máy sinh sản chứ không phải thứ gì khác!"

Trác Thế Tuyết luôn đề cập đến áp lực kết hôn từ gia đình cô, và Thiệu Hinh Ngôn có lẽ là người bạn duy nhất biết Trác Thế Tuyết là người đồng tính.

"Bố mẹ tôi cũng thế, nếu không muốn kết hôn thì cứ trì hoãn đi." Thiệu Hinh Ngôn thở dài. Về cơ bản thì gia đình nào cũng như vậy. May mắn thay, bố mẹ cô không thúc ép việc kết hôn. Khi cô được nhận vào trường Học viện cảnh sát, cô đã nói với bố mẹ rằng cô sẽ cống hiến cả đời cho sự nghiệp và phục vụ nhân dân, họ đã hiểu cho cô. Bên cạnh đó, cô cũng cho rằng đó là vì anh trai đã lấy vợ và có con nên bố mẹ không quan tâm đến chuyện đó nhiều như vậy.

Nhưng Trác Thế Tuyết thì khác, nàng là con một, nên nhiều áp lực so với người khác.

"Nếu Hạ Đồng có thể cho tôi một ít sức mạnh, tôi cũng sẽ không bất an như vậy..."

Trác Thế Tuyết dày vò vạt váy của mình, vẻ mặt cô độc nói: "Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, cô ấy sẽ lẩn tránh. Có thể lẩn tránh mãi sao? Rõ ràng là cuối cùng cô ấy sẽ phải đối mặt, trừ khi cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ ở mãi bên tôi..."

Nói tới đây Trác Thế Tuyết càng cảm thấy buồn bực hơn.

"Hạ Đồng còn nhỏ, cô ấy không thể cảm nhận được áp lực của cậu, cho nên chỉ muốn trốn đi, thôi thì chờ đợi thêm mấy năm."

"Mấy năm nữa tôi đã ba mươi rồi, làm sao có thời gian chờ cô ấy?" Trác Thế Tuyết lau nước mắt, "Tôi già rồi, ngay cả dũng khí tìm người yêu khác cũng không có."

"Này, cậu đừng khóc. Chúng ta ăn trước nhé? Đồ ăn nguội rồi." Thiệu Hinh Ngôn nhẹ nhàng an ủi.

Hai người im lặng ăn cơm, mỗi người đều có mối bận tâm riêng, so với vẻ mặt cau có của Trác Thế Tuyết, Thiệu Hinh Ngôn cũng bị vụ án này dày vò, cả hai đều lo lắng cho chuyện hiện tại.

Sau đó, cả hai đều im lặng, Thiệu Hinh Ngôn đề nghị đưa Trác Thế Tuyết về nhà. Sau bữa tối có thể đi dạo tiêu cơm, Trác Thế Tuyết do dự một lát, nhưng vẫn gật đầu đồng ý trong nước mắt.

Trên thực tế, Trác Thế Tuyết là loại người rất cần bạn đồng hành, rất sợ cô đơn. Nàng đã nhận ra Thiệu Hinh Ngôn trong bữa ăn hôm nay có chút lơ đãng, vốn dĩ nàng muốn trực tiếp về nhà, để không làm gánh nặng cho đối phương. Nhưng khi Thiệu Hi Nghiên đề nghị đưa nàng về nhà, nàng vẫn không khỏi bật khóc.

Cuộc sống hiện tại quá đau khổ đối với Trác Thế Tuyết, nàng cảm giác như đang đi trên một lưỡi dao, mỗi bước đi đều là máu, nàng hy vọng Hạ Đồng có thể làm người đồng hành hỗ trợ nàng. Nhưng cho dù nhìn thấy nàng phải chịu áp lực lớn như vậy, Hạ Đồng người yêu của nàng lại nhắm mắt làm ngơ.

[BHTT-EDIT-Hoàn] Thao túng tim tôi (có H)Where stories live. Discover now