Chương 8: Tôi chỉ muốn hiện diện trong mắt người, nơi chứa những vì sao đẹp nhất

1K 6 0
                                    

"Đề truyện: Người không ở đó, cũng không ở kia, người ở trong tim tôi."

Ngày hôm sau, Phó Vân Thâm và Chu Cựu đến bệnh viện để chúc Tết Khương Thục Tĩnh.

Khi cô nhìn thấy hai người tay trong tay đi dạo, mắt cô trở nên sáng ngời, cô mỉm cười đưa cho họ những phong bao lì xì.

"Khi nào thì kết hôn?" Khương Thục Tĩnh hỏi.

Chu Cựu đang ăn táo đột nhiên bị sặc.

Leo ở một bên hét lên: "Mẹ, mẹ đừng quá nóng vội!"

Phó Vân Thâm cười và nói: "Khi cô ấy bước sang tuổi 21, cô ấy sẽ kết hôn."

Khi đó, cô đã học xong đại học.

Chu Cựu nhìn anh, "Này, Phó Vân Thâm, anh đang nói cái gì vậy!"

Tại sao cô ấy không biết chuyện kết hôn vào năm 21 tuổi? Hơn nữa, họ vừa yêu nhau thôi mà!

Anh nhướng mày "Ồ, vậy là em không muốn lấy anh?"

"Dĩ nhiên là không......Ồ, vậy là anh muốn kết hôn với em."

"..."

Nó chả có nghĩa gì cả!

Leo không chịu nổi hét lên: "Này, đừng có khoe khoang trước mặt tôi! Thật quá đáng!". Anh lại nói: "Ôi, nếu kết hôn, 2 người phải đưa cho tôi một phong bao lì xì lớn. Ở Trung Quốc gọi là, cái gì thế này... chuyện gì xảy ra vậy... mẹ? "Anh suy nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra, liền quay sang hỏi mẹ.

Thục Tĩnh cười nói: "Cái này gọi là hồng bao mai bà mối!"

"Đúng, đúng, đúng! Cần một cái lớn." Anh vươn tay vẽ một vòng tròn lớn trên không trung.

Chu Cựu cảm thấy thích thú.

Phó Vân Thâm cũng khẽ mỉm cười, kết hôn ... Cùng cô lập gia đình ... Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến lòng anh vui sướng. Từ khi bắt đầu mối quan hệ này, trong thâm tâm anh đã quyết định rằng anh muốn cưới cô.

Sau khi ở bên nhau, Chu Cựu đã chuyển mọi thứ trong ký túc xá đến biệt thự, nhưng cô vẫn ở trong phòng ngủ đối diện Phó Vân Thâm.

Việc học của cô ngày càng bận rộn hơn, nhưng dù bận đến đâu, cô cũng sẽ dành một chút thời gian mỗi ngày để cùng Phó Vân Thâm đi dạo bên sông Neckar.

Vào một buổi tối mùa hè ở Heidelberg, phố cổ yên tĩnh và mát mẻ, anhy trái chống gậy, tay phải ôm cô, tay phải cô ôm Ngô Đồng, đi chầm chậm từ nửa sườn núi đến ven sông.

Khi trời tối, họ đi siêu thị Trung Quốc mua rau, cô sợ anh mệt, mỗi bữa cơm đều quy định anh chỉ được làm hai món đơn giản và một món canh. Cô ấy thích nhìn anh ấy khi anh ấy tập trung nấu ăn, cô ấy thấy rất có duyên. Anh sẽ làm bánh bao mỗi tháng hai lần để cô đỡ nhớ bà.

Chu Cựu nói đùa với bà nội qua điện thoại, bà ơi, cháu phải làm sao đây, kỹ năng làm bánh bao của bạn trai cháu hơn bà, suýt chút nữa là ăn bánh bao của bà rồi!

Bà nội cười nói, khi nào thì chúng ta đưa nó về?

Bà nội biết về tình trạng thể chất của Phó Vân Thâm, nhưng bà không phản đối một lời nào. Ngay cả khi biết rằng chân của Phó Vân Thâm khó chịu trong mùa lạnh, sau khi hỏi bệnh án chi tiết, bà đã kê ra hai đơn thuốc, sau đó gửi qua đường bưu điện từ Trung Quốc.

Gió Nam Hiểu Lòng Tôi quyển 2 - Thất ViWhere stories live. Discover now