HopeMin | Delightful road

Door angustifolia

4.3K 546 168

Một kiếp làm người. Meer

Shot 1
Shot 3

Shot 2

922 154 18
Door angustifolia

Shot 2

Phác Chí Mẫn cùng với bóng lưng gầy gò mang hai hộp cơm về nơi trú ẩn mà không ai quan tâm đến. Cậu vẫn chờ hắn về ăn cùng, chờ lâu đến nổi mặt trong của hộp đã đọng nước. Dường như mất tính chờ đợi, cậu quyết định đi tìm hắn. Phác Chí Mẫn khoác lên người áo khoác làm từ da sỉ nhặt ở bãi phế thải, bề ngoài đã trôi màu đi rõ rệt.

Bên ngoài trời dần tối, đèn hai bên lề cũng đã được bật lên. Cậu một thân lạnh ngắt đi tìm hắn, vội đến không màng khoác thêm áo dưới khí trời giá lạnh này. Với tốc độ của xe lăn, hắn chắc chắn chỉ ở quanh quẩn gần đây. Đôi chân nhỏ lướt nhanh, cái lạnh giáng xuống tạo nên những làn khói mờ ảo khi hô hấp, khẩn trương đến nhiều lúc vấp phải đá nhỏ ven đường ngã oạch ra.

Từ đằng xa có một nhóm người đi tới, thoạt nhìn trông chả có vẻ gì là tốt lành, cậu sợ hãi nép người vào tường. Dường như phát hiện được gì đó, một tên từ từ tới gần tiếp cận cậu.

"Này em, giờ này sao vẫn còn ở ngoài đường thế ?" Tên đó đưa tay miết cằm cậu, rồi siết chặt đến nổi gân xanh. Hắn cười gian tà, dùng ánh mắt đầy dục vọng lướt khắp toàn thân cậu.

"Xin buông tay!" Phác Chí Mẫn níu chặt lấy gấu áo, khẽ nghiêng đầu sang bên tránh khỏi ánh mắt kinh tởm đang quét trên cơ thể. Thân hình ốm yếu này làm sao mà địch nổi tên to lớn ở đối diện.

"Đi với tụi anh một chuyến đi rồi anh sẽ buông." - Hắn phẩy tay, tức thì đám đàn em biết phận liền lui đi bỏ lại hai người, không quên để lại vài tiếng cười khả ố.

"Kinh tởm!"

Phác Chí Mẫn quát lên, dồn lực thúc chân vào hạ bộ tên đó rồi tháo chạy. Đám người kia bỏ đi chưa được xa thì nghe tiếng động lớn nên quay lại.

"Đuổi theo nó cho tao! Mẹ kiếp!" Tên đầu sỏ khuỵ chân trên mặt đất, cả người toát mồ hôi lạnh.

Vừa dứt lời, lập tức năm người đuổi theo cậu. Phác Chí Mẫn mang theo bụng đói, không chút sức lực nhưng phải dốc mình chạy đi. Phác Chí Mẫn có tiền sử bệnh dạ dày. Tất nhiên bệnh này không khó chữa, chỉ cần ăn uống hợp lí có chế độ nhưng không phải ai cũng có điều kiện, cậu là một người vô gia cư thì làm sao có thể như những người khác, không tiền thuốc men, không quần áo tươm tất, không có lò sưởi mỗi khi đông đến và điều đó chỉ khiến bệnh dạ dày thêm nặng.

Trịnh Hạo Thạc lăn bánh đi một hồi rồi dừng lại nghỉ ngơi ở góc tối bên trong một con hẻm nhỏ. Trịnh Hạo Thạc tựa lưng vào ghế rồi thở dốc, mặt hắn đầy những vết đỏ đen và mùi tanh của máu. Vốn hắn muốn mua thêm thuốc lá, nhưng giữa chừng thì nhận ra không mang theo tiền. Là một con nghiện thì làm sao dứt khỏi vì thế nảy sinh ý đồ trộm cắp và kết quả thì không như mong muốn, hắn bị đánh tả tơi, bầm tím mặt mày.

"Chết tiệt! Chỉ toàn là lũ đàn bà khốn khiếp!"

Hắn một thân đẩy xe lăn thì làm sao bắt kịp với tốc độ người thường. Trịnh Hạo Thạc vẫn không thoát khỏi bi kịch. Đưa tay áo lau đi vết máu đã khô lại, hắn chà sát đến nỗi da đã ửng đỏ. Đúng thật là không có Phác Chí Mẫn, hắn chẳng nên tích sự gì. Hắn bình tĩnh ngẫm nghĩ một hồi thì ngước lên nhìn bầu trời đã chuyển sắc tối, chắc bây giờ cũng đã đến giờ cơm. Mà giờ này thì các con hẻm thường vắng hoe, chỉ lưu lại dấu vết của những tên côn đồ hay dùng cần sa, ma túy.

Từ xa vang dội đến tiếng chạy của một nhóm người. Trịnh Hạo Thạc khó chịu ló đầu ra nhìn một chút, ma xui quỷ khiến sao phía xa lập tức có người chạy đến. Người đó thở dồn dập ngã khuỵu vào tường mà thở, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp và sắc mặt. Người đó ngước lên nhìn hắn, lập tức ứa nước mắt mà khóc òa lên, gạt bỏ sự việc xảy ra lúc trước.

"Trịnh Hạo Thạc, thì ra là anh ở đây! Anh làm tôi lo muốn chết!" Phác Chí Mẫn nắm lấy tay hắn, vùi đầu vào ngực hắn mà khóc. Trịnh Hạo Thạc lấy làm lạ nhưng không muốn hỏi gì thêm, hắn đặt tay lên đầu cậu xoa nhẹ.

"..."

Bọn chó săn kia tai mũi khắp nơi lập tức tản ra tìm mọi ngóc ngách. Phác Chí Mẫn thấy thế không thoát khỏi sự lo lắng. Cậu muốn đưa anh đi, cậu không muốn anh chịu khổ nữa. Nhưng hai thân ảnh, một chiếc xe lăn chỉ thêm khó khăn.

Bọn chúng đi đến đâu đều dùng cây đánh bay đi mấy lon rác thải tạo nên tiếng động dồn dập, miệng không ngừng buông lời doạ nạt. Dường như nghe thấy tiếng đuổi đến phía sau, Phác Chí Mẫn nhìn xung quanh xem có đồ vật hay không. Trịnh Hạo Thạc bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, máu vẫn chảy từ trán hắn.

"Trịnh Hạo Thạc, anh bị thương!"

Cậu hốt hoảng vứt đi cành cây khô, dùng tay áo lau đi vết máu đó. Cành cây khô rơi xuống lập tức tạo nên tiếng động bị gãy.

"Không cần lo cho tao, mày đã làm gì tụi nó vậy?" Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, tâm trạng bức đến phát điên.

"Tôi ..."

Quả là không sai, chúng nó tai thính như tai động vật vừa nghe tiếng động thì đổ vào hẻm như đổ nước. Phác Chí Mẫn giật mình, đứng dậy xoay lưng che lấy hắn. Tên đầu sỏ phát hiện đằng sau còn một tên nữa, khóe miệng nhếch lên.

"Người của mày à?"

"Chết tiệt, không cần quan tâm!" Phác Chí Mẫn quát lên, dang hai tay ra muốn bảo vệ người phía sau.

Đám đàn em mỗi tên đều cầm gậy trên tay chuẩn bị lao đến bất cứ lúc nào. Là một trận không cân sức, năm đấu hai mà con số hai lại không nguyên vẹn.

"Các người làm hại đến anh ấy, tao sẽ không tha!"

"Vui thật, tao thích làm như đấy. " Tên đầu sỏ nhấn mạnh từng chữ, đẩy mạnh đầu Phác Chí Mẫn sang bên, tay cầm lấy thanh sắt quất vào chân Trịnh Hạo Thạc.

Hai chân hắn tàn phế nào cảm thấy đau nhưng nếu có người làm càn đụng đến, với bản tính ngông cuồng của hắn thì khó mà bỏ qua được. Hắn biết bây giờ mình yếu thế nhất. Phác Chí Mẫn dường như chặn không kịp, bị đánh vào tay, cậu ôm lấy nó vì đau.

"Đánh gãy tứ chi nó cho tao!"

Lập tức bốn tên đàn em bước lên phía trên dùng sức nện gậy vào hai người, đánh đập tả tơi. Phác Chí Mẫn cơ bản vẫn yếu thế vì bệnh dạ dày mà thân thể vẫn gắng sức che chở cho hắn. Trịnh Hạo Thạc vẫn không làm được gì, chỉ có thể lấy tay chắn ở phần dạ dày cho cậu.

"Mẹ kiếp!"

Phác Chí Mẫn bị đánh đến bốc hỏa, với lấy thanh sắt mà tên đầu sỏ quăng khi nãy, dùng lực đánh vào đầu tên to con nhất. Cậu không kiềm chế lực đạo, đánh đến nỗi đầu tên kia bị rách  ứa máu. Ba tên còn lại sợ hãi lùi về phía sau tên đầu sỏ, chúng nó không muốn về đồn cảnh sát nên cong người bỏ chạy cả lũ bỏ mặc tên to con như không. Cậu đánh hắn đến không biết trời đất, bị bức đến mức phát điên, không cảm nhận được xung quanh nữa.

"Phác Chí Mẫn, dừng tay!"

Trịnh Hạo Thạc dùng bàn tay bầm tím từ sau kéo ngược Phác Chí Mẫn về phía sau, cậu mới dừng lại nhìn tên đã bất động dưới đất, máu loang ra thành vũng. Hơi thở gấp gáp, Phác Chí Mẫn ôm lấy đầu, chui vào góc tường.

" Lại xem nó còn thở không, mau lên!"

Phác Chí Mẫn khó khăn bò lại, cậu khó khăn nuốt ực một tiếng, đặt tay lên mũi tên kia, không một hơi thở. Cậu hoảng hồn bật ngược ra sau, cậu đã giết người.

"Trịnh Hạo Thạc, hắn chết rồi." Ngón tay cậu run rẩy chỉ vào cái xác. Phác Chí Mẫn cắn lấy góc áo, bệnh dạ dày lại tái phát nó quặn lên từng hồi khiến cậu đau đến phát khóc, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên trán, cậu ngất đi.

"Này, Phác Chí Mẫn! Mẹ nó!" Hắn lay cậu nhưng mãi vẫn không chút động tĩnh. Trịnh Hạo Thạc nhìn xung quanh con hẻm tìm kiếm gì đó.

Loay hoay mãi hắn mới tìm được một mảnh vải lớn, chật vật quấn cái xác vào trong rồi phủ thêm nhánh cây và rác lên phía trên. Phác Chí Mẫn đã giết người, hắn đương nhiên phải giấu cái xác đi, chỉ cần không để ai biết thì sẽ không sao. Tự huyễn hoặc mình rằng sẽ không sao cả.

Xong xuôi, hắn chầm chậm đưa Phác Chí Mẫn về nhà, chiếc xe lăn loạng chạng đưa hai con người thương tích đầy mình trên con đường vắng vẻ buổi khuya.

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

59.5K 6K 26
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Ở đây chỉ có Faker không có tin fake!
12.1K 1.4K 39
tác không muốn nói nhiều mất công tiết lộ nội dung truyện, vậy nên mọi người vô đọc rồi từ từ biết nhé P/s: tác sẽ đem đến những chai nước mắm cực kỳ...
121K 11K 38
Cuộc trò chuyện vô tri của các tuyển thủ với nhau sau mỗi trận đấu ------ Truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng Warning: OOC, delulu (?), textfic, c...
46.9K 1.5K 25
Fanfic Thiên Khải Ngọt, sủng, HE