C33: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (9)

En başından başla
                                    

Tô Mê trầm ngâm một lát, ẩn ẩn cảm thấy mình nên nói cái gì đó.

Vì thế mím môi, trong mắt đầy chân thành: “Cái kia, tối hôm qua vất vả cho ngài, đa tạ.”

Tiếng nói vừa dứt, Phượng Vô Thương đột nhiên nhíu mày.

Tô Mê không biết mình có phải ảo giác hay không mà cảm thấy cô nói xong lời cảm tạ, hơi thở quanh thân Phượng Vô Thương có chút nguy hiểm có chút làm cho người ta sợ hãi.

Cô chớp chớp mắt, gian nan chịu đựng đau đớn, đỡ eo muốn ngồi dậy.

Lại bị cảm giác quỷ quyệt ở nơi nào đó làm cho kinh hãi một trận!

Ngay sau đó, đôi chân mày tinh xảo của Phượng Vô Thương nhăn đến khẩn.

Tô Mê chịu không nổi uy áp của hắn, đột nhiên cách xa thân thể hắn, lấy chăn bọc lại thân thể của mình liền từ trên giường băng lăn xuống, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mảnh mai bị lăn lộn suốt đêm, à không, lúc này phải nói là nữ nhân.

Phượng Vô Thương từ đầu đến cuối, một câu cũng không có nói.

Chỉ là gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, nhắm lại đôi mắt thật mạnh, thu liễm đi u quang dữ tợn nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

Tô Mê dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn, không khỏi nhanh chóng bò dậy, đột nhiên hướng cửa chạy tới.

“Đứng lại.”

Ở thời điểm Tô Mê muốn mở cửa thiền thất, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh khàn khàn u lãnh.

Tô Mê sợ tới mức run lên, muốn nói cái gì đó, cửa thiền thất bị người từ bên ngoài đột nhiên gõ vang: “Chủ tử, Lâm chưởng môn của phái Thanh Thành tới rồi, lúc này đang chờ ở phòng khách.”

Tô Mê tuy rằng trong lúc vô ý nghe nói, Phượng Vô Thương sở dĩ cứu mình, hoàn toàn là bởi vì thiếu sư phụ Lâm Thiệu của nguyên chủ một ân tình.

Hơn nữa cũng biết, Lâm Thiệu ít ngày nữa sẽ đón cô về phái Thanh Thành.

Nhưng cô không nghĩ tới, thế nhưng sẽ nhanh như vậy.

Nói cho cùng núi Thanh Thành cách nơi này không gần, cho dù một chuyến ít nhất cũng phải năm ngày.

Nhưng lúc này cô phải làm sao bây giờ?

Người ta cứu cô, cô lại đem người ta ngủ, không đúng, người ta cũng ngủ cô, trước mắt sư phụ mình còn tìm tới cửa, cô phải làm sao mới tốt bây giờ, làm sao mới có thể thành công lưu lại bây giờ?

Tuy rằng không biết tối hôm qua hệ thống 059 làm sao thu phục Phượng Vô Thương.

Nhưng giờ này khắc này cô rõ ràng biết một chút, đó chính là Phượng Vô Thương nhất định không phải tự nguyện.

Nếu không, bộ dáng hắn hận không thể giết chết cô trước mắt, là sao thế này?

Tô Mê thấy Phượng Vô Thương không nói lời nào, đơn giản nhìn mình đứng ở cửa một hồi, lại lần thứ hai đi trở về.

“Chuyện tối hôm qua, thật tình xin lỗi, ta huỷ hoại trong sạch của ngài, ta chân thành xin lỗi với ngài, ngài muốn bồi thường cái gì, ta đều sẽ tận lực hoàn thành.”

Ừm, tối hôm qua cảm giác hắn cho cô, hẳn là lần đầu, nếu không phải lần đầu tiên, cũng không thể nhanh như vậy.

Tô Mê nói không sai, lúc này tâm muốn giết người của Phượng Vô Thương đều có.

Nhưng nếu có thể nói, người thứ nhất hắn muốn giết, tuyệt đối là kẻ tối hôm qua đã chiếm dụng thân thể hắn, huỷ hoại thân đồng tử của hắn!

Nhưng, lúc này nữ nhân này có ý gì?

Không phải hắn huỷ hoại trong sạch của nàng ta sao?

Hắn vừa tỉnh, liền thấy trên giường băng nở rộ cánh hoa bằng máu, nàng ta vì sao lại phải xin lỗi mình?

Chẳng lẽ nàng ta cùng ý thức tối hôm qua kia, có quan hệ với nhau?

Tô Mê không nghĩ tới, bởi vì một lời khách sáo của mình, liên tưởng của Phượng Vô Thương thế nhưng sinh ra gió bão.

Mà Tô Mê thấy hắn không nói lời nào, nghĩ bên ngoài còn có người chờ câu trả lời, vì thế đánh bạo, tiến lên một bước.

Thật cẩn thận vươn tay, cầm lấy quần áo màu trắng ở một bên, muốn đắp lên thân thể xích quả mang theo dấu răng rõ ràng, vết máu, cùng với vết nhéo, đồng thời cũng thầm mắng mình quá thô bạo.

Lại không nghĩ tới, Phượng Vô Thương đột nhiên mở mắt: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Nani?

Hạnh phúc tới quá nhanh, Tô Mê hiển nhiên có chút mơ hồ, lên tiếng hỏi: “Ngài nói cái gì?”

“Ta nói, ta sẽ chịu trách nhiệm, ít ngày nữa sẽ nghênh thú, ngươi sẽ là Quốc sư phu nhân của Long Hề quốc.” Phượng Vô Thương lần thứ hai lặp lại, hơn nữa bổ sung thêm.

Sau đó, hắn tự đi xuống giường băng, nói với người bên ngoài: "Bảo hắn chờ.”

“Vâng, chủ tử.” Người tới trả lời, xoay người rời đi.

Trong thiền thất, suối nước nóng.

Phượng Vô Thương trần truồng đi vào trong ao, quay đầu thấy Tô Mê còn đứng ngơ ngác, hơi nhướng mi: “Lại đây tắm gội cho ta.”

Tô Mê chớp chớp mắt, bọc chăn đi qua.

Vốn định ngồi xổm lau mình cho hắn, nhưng lại cảm thấy phía dưới có chút lọt gió, vì thế Tô Mê trực tiếp ngồi ở trên bờ, đem hai chân thả vào trong nước.

Phượng Vô Thương thấy vậy, lập tức nhíu mày, lộ rõ hắn không vui.

Tô Mê bị hắn liếc mắt trừng một cái, theo bản năng thu hồi chân, lại không nghĩ, một cánh tay thon dài tinh xảo, đột nhiên túm một cái, đem cả người cô trực tiếp túm vào trong nước.

“Ngươi làm gì —— a! Cứu mạng!”

Phượng Vô Thương thấy bộ dáng buồn cười của cô ở trong ao liều mạng, cong cong môi, một bàn tay đem cô xách lên.

“Nước này, cũng không sâu..”

~~~~~~

[Drop] [Xuyên Nhanh] Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không NgừngHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin