Đó là một bức vẽ sơn viễn đồ, Thất Nương chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy
không có gì đặc biệt.
Nàng đến nơi này hai năm, cũng coi như đọc qua không ít thi thư của
Long Giao vương triều, hiện tại nhớ không ra là bài thơ nổi tiếng nào có liên
quan đến bức họa này.
Nàng khẽ nhíu mày, có phải bài thơ này mình bỏ sót không đọc qua? Việc
này có vẻ phiền toái đây.
Ngay khi nàng đang lo lắng liệu có phải bỏ cuộc không, nhìn sang thấy
Văn Ngọc Hổ đang khoa bút vẽ, mà Lý Tứ Lang lại vò đầu bứt tai, nàng chợt
thắc mắc, lẽ nào Vă n Ngọc Hổ nghĩ ra được bài thơ đó mà Lý Tứ Lang lại
nghĩ không ra?
Không phải nàng xem thường Văn Ngọc Hổ, nhiều văn nhân như vậy qua
không nổi Tứ Trọng Môn, một võ tướng như hắn lại có thể qua, có thể thấy
tài văn chương của hắn cũng không tồi. Nhưng hắn và Lý Tứ Lang, giống
như một người vừa làm vừa học và một sinh viên chuyên tâm đi học trong
trường thời hiện đại, Lý Tứ Lang nghĩ không ra mà Văn Ngọc Hổ lại liếc mắt
một cái có thể làm được, việc này ít nhiều khiến Thất Nương cảm thấy có
chút không đúng.
Nhất định có điều gì mình bỏ qua không chú ý, nàng nhìn lại bức tranh
kia lần nữa, trong lòng lại đem lời Bao tiên sinh lọc qua một lần.
“…. Bức họa này diễn tả hai câu trên của một bài thơ…. họa tiếp hai câu
sau…” Nàng bỗng tỉnh ngộ, thì ra là thế! Nàng cầm cây bút đặt ở bên cạnh
bắt đầu vẽ.
Một nén hương sau, có chín người để giấy trắng, Lý Tứ Lang là một
trong số đó.
Lý Tứ Lang nhìn tranh củ a mọi người, kỳ quái hỏi: “Tranh của mỗi người
đều không giống nhau, bài thơ đó rốt cuộc là đại tác phẩm của tiên sinh nào?”
Mạnh Tinh tức giận trừng hắn: “Bao tiên sinh nói, bức tranh là hai câu
trên của một bài thơ, bài thơ này không thể của chính ngươi được sao?”
Lý Tứ Lang lúc này mới giật mình.
Thất Nương thầm nghĩ, nguy hiểm thật, bản thân mình không phải người
Long Giao cho nên không biết rõ, cứ nghĩ có phải mình bỏ sót mất bài thơ
nào hay không, phản ứng kém đi.
Đề mục của Hồ Lô Viên quả nhiên đặc sắc, bắn cung, thử thách không
phải bắn mà là dũng khí, vẽ tranh, thử thách không phải vẽ mà là suy luận,
thế này chẳng phải là người vừa có dũng vừa có mưu?