Chương 27 vì vai ác chết lần thứ năm ( 27 )

391 59 8
                                    

Trần Thụ làm tất cả mọi người ở đó đều sợ ngây người.

Lúc Du Đường và Lục Thanh Uyên đi tới được chỗ thang máy, Trần Thụ đã đá văng Vương Chí Bân qua một bên, dựa vào cửa thang máy rồi nói: "Lúc trước không phải cả đám còn rất bình tĩnh sao? Bây giờ thì ai cũng điên cuồng hết cả rồi à?"

Cậu ta nhìn đồng hồ rồi nói: "Hạn là 72 giờ, bây giờ mới trôi qua được 52 phút, mấy người vội cái gì?"

Câu này của cậu ta làm mấy người xung quanh bừng tỉnh.

Vương Chí Bân ho khan vài tiếng, rồi lui về một vị trí an toàn, nhìn Trần Thụ với vẻ đề phòng.

Ánh mắt của Du Đường thì lại dừng trên đồng hồ đeo tay của Trần Thụ.

Một người vẫn luôn mất kiểm soát cảm xúc của bản thân, mà lại có thể nhớ rõ được thời gian bọn họ đi vào nơi này sao?

Trần Thụ có lẽ là người duy nhất ở đây mà y không thể nhìn thấu.

Lục Thanh Uyên híp mắt lại, đè khuỷu tay lên bả vai Du Đường rồi cười nói với Trần Thụ: "Ai nói với cậu là chúng tôi sốt ruột?"

Hắn chỉ vào Vương Chí Bân: "Chỉ có thằng cha cắm sừng vợ kia là sốt ruột. Tôi và anh hai chỉ đứng đây xem kịch hay giải trí thôi."

Lục Thanh Uyên lại uyển chuyển nói tiếp: "Nhưng mà, bây giờ đúng là không vội, nhưng sau này thì chưa biết. Rốt cuộc thì tôi chết hay không không quan trọng, nhưng anh hai thì không thể xảy ra chuyện được. Cái thang máy này này, kể cả tôi có phải giết hết mấy người ở đây, thì anh hai tôi cũng sẽ là người duy nhất đứng trong đó. Cậu cố mà chuẩn bị tâm lý............"

Khi mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên nhìn hắn, hắn lại tươi cười hiền lành nói: "Haiz, nhưng mà thôi, giờ vẫn còn nhiều thời gian."

Hắn chỉ vào Trần Thụ: "Cậu đã có lá gan ngăn cản chúng tôi, thì cậu nghĩ cách đi, nghĩ ra một biện pháp khiến tất cả mọi người cùng nhau thoát khỏi đây."

Du Đường bóp cánh tay Lục Thanh Uyên, giải phóng cho bả vai của mình, rồi hung hăng lườm hắn một cái, mới cúi đầu xin lỗi với mọi người xung quanh: "Em trai tôi nó..........."

Y chỉ vào đầu mình: "Chỗ này của nó không được bình thường."

"Bác sĩ bảo là bệnh trung nhị mãn tính, trị rất nhiều năm rồi vẫn chưa đỡ, mong mọi người thông cảm cho em nó."

Lục Thanh Uyên: "......"

Hệ thống ở trong ý thức của Du Đường cười lăn lộn.

Y làm lơ ánh mắt sát thủ của Lục Thanh Uyên, rồi vẫy tay với Tô An và Triệu Vũ Tình đang ngồi bên kia, tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ, sau đó y mới tiếp tục bàn bạc: "Mọi người hãy suy nghĩ kỹ một chút, tuy người ra câu hỏi đầu tiên bảo rằng chúng ta phải chọn một người để chết, nhưng khi chúng ta lựa chọn giết chết chính bản thân mình."

"Kết quả tuy là căn phòng đó bốc cháy, nhưng sàn nhà lại đột nhiên mở ra, chúng ta thì rơi xuống một nơi được gọi là 'địa ngục', và tiếp tục đối mặt với nan đề thứ hai. Ai cũng có thể thấy, rõ ràng đây là tuyệt cảnh."

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒIWhere stories live. Discover now