Chương 2 : Tôi không xứng được ăn cơm

1.2K 91 0
                                    

"Nghiên Nghiên, nhìn thấy các con yêu thương nhau như vậy, cha mẹ cũng yên tâm." Mẹ Tạ hài lòng nhìn đôi chồng chồng thân thiết gần gũi, dừng lại vài giây trên chiếc áo sơ mi rõ ràng lớn hơn dáng người của con trai, nụ cười càng rạng rỡ.

"Tôi đã nói con rể của chúng ta luôn luôn đau lòng Nghiên Nghiên. Bà lại không chịu nhất quyết muốn tới, quấy rầy vợ chồng son nghỉ ngơi." Cha Tạ dáng vẻ trung niên, than thở nói với mẹ Tạ. Tạ Nghiên lần đầu tiên thấy được sự ăn ý giữa đôi vợ chồng lâu năm.

Tạ Nghiên biết đôi vợ chồng trước mặt là cha mẹ của nguyên chủ, nhưng vai diễn của anh có thể nói là một nam phụ số N, kỳ thực chính là một pháo hội nhỏ. Truyện nhiều nam phụ như vậy tác giả đều sẽ không tổn bút mực miêu tả cảnh gia đình nam phụ mờ nhạt ở chung với nhau. Đối với Tạ Nghiên đôi vợ chồng trước mặt anh chỉ là người lạ, anh không biết phải trả lời cuộc trò chuyện này như thế nào.

Hoắc Duyên Niên chỉ sợ Tạ Nghiên không thành thật nói gì đó trước mặt cha mẹ Tạ, nên cố tình ôm Ta Nghiên, trên thực tế lại lén dùng tay ấn vào eo của Tạ Nghiên để cảnh cáo.

"Ba nói gì vậy, Tạ Nghiên hiện tại đã sống với con, hai người chắc luôn nhớ mong em ấy, là con suy nghĩ không chu đáo, sau này con sẽ thường xuyên sẽ đưa Nghiên Nghiên về thăm hai người." Hoắc Duyên Niên bất luận giọng điệu hay biểu tình đều diễn đến một giọt nước cũng không lọt. Nếu không phải Tạ Nghiên biết được bộ mặt thật của tên này thì anh cũng mù quáng tin tưởng, càng đừng nói đến cha mẹ nguyên chủ vốn không biết gì.

Quả nhiên, nghe xong lời của Hoắc Duyên Niên, cha mẹ Tạ khen ngợi Hoắc Duyên Niên nửa ngày, cơm cũng không ăn liền đi về, nói không muốn làm bóng đèn của đôi trẻ.

Người vừa đi chân trước, chân sau Hoắc Duyên Niên không đợi được buông bàn tay đang đè eo Tạ Nghiên ra, vẻ mặt cau có như thể tay hắn sờ phải thứ gì đó dơ bẩn.

Giữ nguyên tắc nói ít làm nhiều, Tạ Nghiên không quan tâm đến việc ôm eo của Hoắc Duyên Niên, anh ngồi vuốt thẳng chiếc áo sơ mi bị Hoặc Duyên Niên làm nhăn.

"Tốt lắm, câu có thể nghĩ đến việc mặc quần áo của tôi để thể hiện tình cảm, chuyện sáng nay tôi cũng sẽ không cùng cậu so đo. Nhớ kỹ thân phận mình, cũng nên suy xét xem cần có thái độ như thế nào khi nói chuyện với tôi." Hoắc Duyên Niên không chút dấu vết quét qua eo Tạ Nghiên, nghĩ đến lần đụng chạm vừa rồi, Mạt Mạt sao có thể thích một người đàn ông có vòng eo nhỏ như vậy. 

Nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Duyên Niên dần xa, Tạ Nghiên lộ ra vẻ chán ghét quay lưng về phía đối phương, tại sao anh lại mặc sai quần áo của Hoắc Duyên Niên?

Tạ Nghiên lớn lên trong cô nhi viện, không chỉ biết nhìn sắc mặt người lớn mà còn biết giả vờ ngoan ngoãn. Anh là đứa trẻ mồ côi được người lớn yêu thích nhất. Dù có như vậy thì anh cũng chỉ có thể mặc quần áo cũ, thực tế thì những bộ quần áo cũ đó đã được mặc quá lâu, dù bề ngoài trông mới cũng sẽ có nấm bẩn hoặc các vi khuẩn khác. Da của Tạ Nghiên lại khá nhạy cảm, anh thường bị phát ban và sưng tấy khi mặc người lạ. Vì vậy, Ta Nghiên rất cố gắng làm việc chăm chỉ để có thể kiếm tiền mua quần áo, không cần phải mặc quần áo cũ của người khác. Chính vì điều này mà tâm lý và thể chất của anh chán ghét việc mặc quần áo của người khác .

Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu HuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ