niem nhan tuong cong

Start from the beginning
                                    

Diệp Khê Thiến ba - một tiếng đẩy ra, đưa tay vuốt ve nói: "Ngươi, sau này cách xa ta ít nhất mười thước!!!"

"Nương tử. . ." An Nguyệt Quân ủy khuất nói.

"Ngươi không phải là kẻ không có đầu óc, dựa vào cái gì lại lần đầu tiên gặp mặt liền nhận nương tử?" Diệp Khê Thiến nhìn hắn ăn mặc không tầm thường, đảo mắt nhìn chung quanh, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn thật lâu, bổng nhiên chuyển từ thô lỗ thành rất là ôn nhu, nàng cười híp mắt hỏi: "Tướng công, ngươi là không phải rất có tiền?"

An Nguyệt Quân một lúc sững sờ, mục quang chợt lóe, "Cũng không phải rất có tiền, chỉ bất quá là nuôi được nương tử."

Diệp Khê Thiến mặt mày hớn hở, hí hửng nói: "Vậy đi, chúng ta đi nhanh đi." Lập tức có ý muốn lôi kéo.

"Nương tử, đi đâu?"

"Ngươi vừa mới gọi cái gì?" Diệp Khê Thiến cười híp mắt hỏi.

"Nương tử nha." An Nguyệt Quân trái lại trả lời.

"Tướng công có phải hay không phải nuôi nương tử ni?" Diệp Khê Thiến thật giống như đang nói chuyện với tiểu hài tử, theo sau nghĩ vỗ vỗ đầu của hắn, nhưng bàn tay đến một nửa bỗng dừng lại, nha, trường như vậy cán bộ cao cấp ma?

An Nguyệt Quân gật đầu.

"Còn không dẫn đường!"

An Nguyệt Quân lôi kéo tay nàng rời đi, âm thầm ha hả cười một tiếng, lập tức nhìn bộ dáng nắm tay của bọn họ, trong mắt lưu quang tràn đầy thích thú, ánh mắt thấp xuống, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vung lên nụ cười nhất mạt kinh vi trời đất, vô cùng mị hoặc, nhẹ giọng nói: "Nương tử, ngươi nhất định là của ta, trốn không thoát."

Đi ở trên đường, Diệp Khê Thiến đột nhiên hỏi: "Uy, ngươi tên gì?"

An Nguyệt Quân mân trứ cái miệng nhỏ nhắn không để ý tới nàng, mặt lộ sinh khí, nhìn bộ dáng khoảng một thước tám của hắn, hành động như vậy không hề gây cho người ta cảm giác ác ý gì, ngược lại làm cho người ta có chút đau lòng.

"Làm sao vậy?" Vừa mới rồi không phải còn tốt sao? Như thế nào đột nhiên liền nóng giận ni? Đều nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển. Không nghĩ tới nam nhân tâm càng khó có thể nắm lấy.

"Phu quân." An Nguyệt Quân buồn bã nói một câu.

Diệp Khê Thiến đầu tiên là sững sờ, lập tức nghĩ lại, "Xì" cười một tiếng, vừa cười vừa nói: "Này có cái gì hảo so đo."

An Nguyệt Quân lại nổi sinh khí, buông tay nàng ra, một mình một người đi.

Nhìn phiếu cơm trường kỳ đi, Diệp Khê Thiến chỉ có thể đuổi theo nói: "Phu quân, cái này cũng tốt lắm a." Nói xong đảo cặp mắt trắng dã.

An Nguyệt Quân vừa lòng gật đầu nói: "An Nguyệt Quân."

Diệp Khê Thiến chỉ có thể lắc đầu buồn cười, thiệt là giống như một tiểu hài tử vậy.

Đi khoảng một giờ, Diệp Khê Thiến vẫn không thấy dấu hiệu có đường ra, liền vỗ vỗ cánh tay, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Quân, rừng này lớn lắm sao? Vì sao đi lâu như vậy cũng không ra ngoài được?"

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Mar 15, 2011 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

niem nhan tuong congWhere stories live. Discover now