Bonus 1: Pha lật kèo đáng nhớ

429 26 0
                                    

2 tiếng trước,

Tiểu Đường chán nản nằm ườn trên giường sau khi giải quyết xong đống bài tập khó nhằn. Trên tivi vẫn phát bộ phim-thiếu-nhi mà nó đang xem dở nhưng điều đó chẳng những giúp nó giải trí mà còn khiến cả người nó khó chịu không thôi.

Ừ thì tại Tiểu Đường đang "nhớ" mẹ trẻ ấy mà!

Dạo này Ngu quý phi bận tối mắt tối mũi chuẩn bị cho ra mắt mẫu thời trang và đá quý mới nên không dành nhiều thời gian cho nó như trước được. Tiểu Đường rất tủi thân nhé, nhưng nó vẫn hiểu cho mẹ trẻ nên ngoan ngoãn tự tìm thú vui một mình. Cơ mà đến hôm nay thì chịu hết nổi rồi.

Thế là đứa nhóc to đầu nào đó lạch bạch tắt ngúm cái tivi rồi nhanh như cắt phi thân sang phòng làm việc của mẹ trẻ. Song, chẳng nói chẳng rằng nhào tới đè Thư Hân ra hôn muốn tắc thở mới vừa lòng buông ra.

Chủ tịch Ngu đang yên đang lành bị cục thịt ranh ma "cưỡng hôn" thì nghệt mặt, bất chấp nó đứng trước mặt cười hí hửng như động kinh, lo lắng ngó ngang ngó dọc khắp người nó từ trên xuống.

"Cục cưng à, con đau ở đâu hả? Hay bệnh rồi? Nói với mommy, mommy đưa con đi khám."

Lần này tới lượt Tiểu Đường đực ra, khuôn diện ăn tiền bấy giờ ngu như bò đeo nơ: "Con bình thường mà."

"Đâu có!" Nàng nhăn nhó lắc đầu chắc nịch khẳng định: "Con bệnh rồi."

"Con bệnh gì đâu." Chẳng lẽ mẹ trẻ nó mới học thêm bằng bác sĩ hay gì mà biết xem bệnh luôn rồi?

Nhẹ nhàng đặt quyển sổ đang cầm xuống bàn, Thư Hân vươn tay kéo cổ áo Tiểu Đường làm mũi nó theo đà chạm hờ vào mũi nàng. Đuôi mắt sóng sánh ướt nước đầy khiêu gợi nhếch lên quyến rũ: "Bệnh sinh lí đó."

Dứt lời liền đẩy nó ra, ngã người ra sau ghế dựa, tư thái nữ vương cong môi nhìn đứa nhóc nọ: "Sao? Đang yên đang lành lại xem bậy xem bạ cái gì rồi chạy qua đây tìm tôi?"

Tiểu Đường nghe tới đó thì hiểu mẹ trẻ đã biết tỏng ý định của nó rồi. Nó cười hề hề sấn tới, cái tay hư hỏng dạy mãi không ngoan ham hố vuốt ve hông nàng.

"Hân Hân bận quá trời! Lâu lắm rồi Hân Hân không có thương con."

Nàng trợn mắt. Cục thịt vô liêm sỉ này tính toán cũng quá lời cho nó đi!

"Lâu cái gì mà lâu? Bốn hôm trước mommy không cho cục cưng thì ai cho?" Thư Hân khoanh tay trước ngực, rành mạch phản bác.

"Bốn ngày là lâu dồi mommy." Nó ỉ ôi than thở, song, kéo tay nàng ra khỏi nơi mềm mại và thay vào bằng mặt mình, vừa dụi vừa làu bàu rầu rĩ: "Hân Hân bận suốt à!"

Nũng nịu thấy ghê chưa? Mà trông cái tướng to như con tịnh xong rúc vào ngực nàng có ghét không cơ chứ!

"Biết rồi, đợi làm xong mommy qua với con." Thư Hân nhỏ nhẹ dỗ dành.

"Ứ, luôn bây giờ! Tí Hân Hân làm xong cũng nửa đêm rồi." Bạn học Ngu mếu máo ngồi bịch xuống đất, quấn lấy nàng ăn vạ bằng được.

Thư Hân nhìn đứa nhóc nũng na nũng nịu dưới chân mình mà dở khóc dở cười. Thiết nghĩ trên đời có ai như Đường Đường nhà nàng không? Chuyện tế nhị mà nó đòi như đòi tiền tiêu vặt, nói như thể chuyện đương nhiên phải thế.

Đợi mãi không thấy mẹ trẻ đáp lời, nó mếu máo: "Hân Hân hết thương con rồi à?"

"Đây đây, nhưng mà mommy có điều kiện."

Đối diện với cái nheo mắt quyền lực kia, Tiểu Đường khẽ nuốt nước bọt. Vì nó cảm thấy có chuyện gì "sai sai" chuẩn bị ập xuống đầu nó đây.

|Đại Ngu Hải Đường| Mommy? (Cover)Where stories live. Discover now