"Như thế nào, Khanh Nhi có cái nhìn khác sao?" Từ sau khi nữ nhi rơi xuống nước, Tạ thị liền phát hiện nàng tâm tư kín đáo, nói chuyện làm việc đều tự có chừng mực, liền vừa rồi lão gia là tức giận mà đến, nàng nói hai ba câu đã đem nghi ngờ của lão gia tiêu biến, trong lời nói kỹ xảo cùng tình lý đều có, Vân Khanh như vậy nàng rất thích, trong lòng không khỏi cảm thán nữ nhi đã trưởng thành, có một số việc đã có thể cùng nàng nói.
Vân Khanh liếc mắt ra bên ngoài, sắc mặt lộ ra một phần ngưng trọng "Nương, người ngẫm lại, nếu chúng ta ở trong phủ gióng trống khua chiêng bắt người, đầu tiên chúng ta phải có cớ mới được".
"Cớ như thế nào lại không có, chỉ cần mỗi việc kê đơn người này là được rồi" Tạ thị nghĩ kia tiểu nhân đê tiện giám ở trong phủ tác quái, nói chuyện cũng là mang theo ba phần tức giận.
Xem ra nương thật sự là có ngoan khí, lời này có thể nói có chút gấp, nàng dém góc chăn cho Tạ thị, thở dài một cái, ánh mắt cũng mang theo vài phần thương tiếc "Nương, việc này của cha có thể đem ra nói sao? Đừng nói những người khác nghe xong dèm pha như thế nào, chính cha đã biết, trong lòng sẽ không cảm kích nương bắt tiểu nhân, ngược lại sẽ cảm thấy rất mất mặt".
Tạ thị bừng tỉnh đại ngộ, nếu là cái khác này nọ, mua theo từng chu kì, qua tay ít người, sẽ tra ra được có người nào chạm qua, nhưng thuốc bổ của Thẩm Mậu là ngày nào cũng uống, cho nên là mua rất nhiều tồn trữ, mỗi ngày sẽ dựa theo đơn mà lấy ra, trong phủ sẽ có rất nhiều người chạm qua thuốc này, quản lý chọn thu mua, lại đến mỗi ngày người ra vào khố phòng, ít nhất mười mấy người, bà không thể trói toàn bộ lại để hỏi được.
Lại nói, làm gì có nam nhân nào nguyện ý để người khác biết chuyện này, trong phủ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, trong đó còn có chút người không an phận, truyền ra ngoài rồi không biết lại biến thành cái dạng gì, nếu là truyền thành Thẩm Mậu không thể dưỡng dục, kia bản thân cùng Vân Khanh cũng sẽ không được yên ổn, nhiều người nhiều miệng chỉ sợ lại nói không rõ ràng, nghĩ vậy hậu quả, Tạ thị cảm thấy lạnh cả người.
"Kia chẳng lẽ lại không truy cứu sao?" Tạ thị do dự mở miệng, thuỷ chung là không nuốt nổi khẩu khí này.
Thấy mẫu thân đã bình tĩnh, có thể phân tích sự tình lợi hại, Vân Khanh chậm rãi cười nói tiếp: "Làm sao lại có chuyện tình tốt như vậy được, người nọ làm chuyện ác độc như vậy tất nhiên là phải truy cứu. Trước kia là hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hết thảy là hắn nắm trong tay, tình trạng hôm nay, thay đổi ngược lại, chúng ta ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, mỗi một bước đi như thế nào, đều nhìn vào hắn mà tính toán".
Nhìn nữ nhi thâm ý tươi cười, Tạ thị chỉ cảm thấy thiếu nữ mười ba tuổi trước mặt này toàn thân tản mát ra một loại hơi thở trầm ổn, hơi thở này làm cho bà cảm thấy hết sức quái dị, coi như đã trãi qua cảm giác về mấy lần nữ nhi thể hiện tài năng, bất quá trừ lần đó ra, cái khác vẫn là nữ nhi mà mình quen thuộc, làm mẫu thân, nàng sẽ không tưởng khác, nhìn đến đều là nữ nhi tốt.
"Có thể nhiều năm như vậy lặng im không một tiếng động xuống tay, người này là một người có thủ đoạn, phải suy nghĩ tốt biện phát mới có thể bắt được". Tạ thị nói.
"Nương, nếu là tin được, việc này hãy giao cho nữ nhi xử lý". Vân Khanh ý vị thâm trường cười, một đôi mắt phượng đen sâu thẳm, như hai khoả bảo thạch được khảm vào trong đó, cả người đều phát ra minh diễm.
"Con?" Tạ thị do dự, nữ nhi trước giờ không quản sự vụ ở trong phủ, đem chuyện tình khó giải quyết như vậy giao cho nàng, có ổn hay không.
Vân Khanh tất nhiên là nhìn ra nghi ngơf của nương, mỉm cười nói "Nương, người hãy nghe ta nói a" Sau đó tiến lên, nói nhỏ vào tai Tạ thị một khoảng thời gian.
Tạ thị đôi mắt càng phát ra sáng ngời, ngay cả khoé miệng tươi cười đều đậm hơn vài phần, nhéo khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của nữ nhi "Ngươi quỷ nha đầu này, tốt, nương liền nghe lời ngươi".
"Vẫn là nương tốt nhất." Vân Khanh thuận thế liền chui vào lòng Tạ thị, nghe trên người nương phát ra hương vị mẫu tính quen thuộc, toàn bộ tâm đều ấm áp.
Ăn qua bữa tối cùng Tạ thị, Vân Khanh đi ra ngoài tiền viện, đem sừng hưu giao giao cho Phỉ Thuý, cũng giặn chờ Thẩm Mậu trở về, đem hầm cùng những dược liệu khác, chú ý không được cho người khác tiếp cận hoặc biết về sự tình dược liệu này. Phỉ Thuý tiếp nhận dược vâng dạ đáp ứng.
Lúc bóng dáng Vân Khanh đi xa, một đạo màu bạc quang mang phản xạ trên nóc nhà, một thân ảnh bóng trắng bay nhanh đến phương hướng khố phòng chứa dược liệu.
Đến ngày thứ hai, trong phủ truyền ra Tạ thị bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, Bạch di nương, Thu di nương, Thuỷ di nương ba người đến thỉnh an đều bị ngăn cản trở về, kế tiếp hai ngày, mỗi người đều ngửi được trong viện có mùi thuốc, lão gia mỗi ngày sớm muộn gì đều đi thăm Tạ thị, thuận tiện tại viện của Tạ thị uống thuốc.
Thẩm phủ dược khố
Bà tử trông coi dược khố răn dạy một tiểu nhà hoàn đem dược liệu đánh rơi, dí cái trán mắng: "Ngươi cái đồ vô dụng, ngay cả dược liệu đều lấy không tốt, không một chút dùng được, cẩn thận ngươi sẽ bị phu nhân phát mại ra ngoài."
"A, phu nhân phát mại ai, ngươi hẳn là nên quên đi" Bên cạnh truyền đến thanh âm trào phúng, bà tử trông coi dược khố đang muốn ngẩng cao đầu mắng to, thấy người đứng trước mắt, lập tức sửa miệng, thay bằng một bộ dạng nịnh nọt, hành lễ nói: "Không biết đại tiểu thư đến có chuyện gì a?"
Vân Khanh nhíu mày, Lưu Thuý thấy bà ta trước sau bộ dạng bất đồng, không hờn giận mở miệng nói: "Phu nhân sinh bệnh, tiểu thư đến chọn dược liệu để hầm canh, ngươi mở cửa cho chúng ta đi vào."
Bà ta vừa nghe là đại tiểu thư muốn tìm dược liệu, nào có không chịu, vội vàng mở khố phòng để hai người đi vào, đi theo phía sau ân cần nói chuyện.
Vân Khanh giả bộ dạng tìm một chút, cùng Lưu Thuý trao đổi ánh mắt, Lưu Thuý cau mày nói: "Ngươi cái bà tử này, còn đi theo làm gì? Còn sợ đại tiểu thư trộm này nọ sao?"
"Lưu Thuý cô nương, ngươi nói cái gì vậy? Này trong phủ tất cả đều là của tiểu thư, còn có ai đi trộm đồ của mình sao?" Bà ta vội vàng lấy lòng nói.
"Vậy ngươi còn không đi ra ngoài, ngươi tại đây ngu ngốc nhìn làm sao đại tiểu thư có thể tìm ra được dược liệu tốt" Lưu Thuý liếc mặt một cái, mở miệng đuổi người, bà ta thấy Vân Khanh không nói chuyện, liền vội vàng đồng ý ra ngoài.
Sau khi bà ta đi rồi, Lưu Thuý theo sau đem cửa khố phòng đóng lại, quay đầu lại nói: "Tiểu thư, được rồi"
Vân Khanh gật đầu, Lưu Thuý đi đến phía sau cửa, lấy ra một cây sào bằng trúc dùng để với dược liệu ở cao theo nơi Vân Khanh chỉ trên mái ngói khố phòng mà chọc, ai ngờ không cần chọc mạnh, thì mảnh mái nhà đã rơi xuống rồi: "Di, tiểu thư, này mặt trên đã muốn hỏng rồi"
Nghe vậy, Vân Khanh ngước lên nhìn, loáng thoáng có thể thấy có ánh sáng lọt vào, thật đúng là kì quái, trong phủ hàng năm đều phái người làm công kiểm tra tu bổ lại khố phòng, tại sao có thể như vậy được? Bất quá cũng tốt, nàng còn nghĩ khó khăn lắm mới có thể chọc thủng được.
"Khẳng định lão thiên gian đang cố ý giúp tiểu thư rồi" Lưu Thuý cao hứng đem sào trúc thả lại vị trí cũ. Lão thiên gia? Lão thiên gia cũng quản chuyện tình mái ngói nhà người sao? Vân Khanh lại ngẩng đầu nhìn vài lần nóc nhà, chọn hai dược liệu bổ dưỡng rồi ra khỏi khố phòng.
Cứ như vậy qua năm ngày, thời tiết dần dần thay đổi, nhiều đám mây đen kéo dồn vào nhau, như là muốn mưa. Đến đêm, thì bắt đầu mưa to tầm tã, có con dâu của quản sự báo lại, nói là dược liệu ở khố phòng đều bị ẩm ướt, Tạ thị liền cho người đem toàn bộ dược liệu hỏng vứt bỏ, lại cho con dâu quản sự sai người đắc lực chọn mua một đám dược liệu nhập khố.
Trên bầu trời một màu đen bát ngát, lộ ra vài phần thâm thuý thần bí, Vân Khanh ngồi ở hàng ghế tre mây, nhìn lên bầu trời không có giới hạn. Nàng đi dược khố bên trong xem xét qua, trong đó có một mặt nhân sâm đã bị ngâm dược, cũng chính là nguyên nhân làm cho Thẩm Mậu không thể dưỡng dục. Hôm nay đã là ngày thứ 3 từ khi đổi dược liệu, người nọ chắc hẳn là thiếu kiên nhẫn rồi.
Quả nhiên, đến lúc nửa đêm, khố phòng kia liền truyền đến một trận âm thanh xôn xao.