Khải Thiên Fanfic: Bà Xã, Chú...

由 cottantam

4.7K 468 60

Một bà xã lãnh đạm, thường high nhất thời - Dịch Dương Thiên Tỉ và một lão công có điểm ngốc ngếch phi thường... 更多

C.1
C.2
C.3
C.4
C.5
C.6
C.7
C.8
C.10
C.11
Năm mới vui vẻ!
C.12

C.9

384 45 9
由 cottantam


-"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ!"

Thứ ánh sáng lạnh lẽo trắng mờ tràn vào mắt, Thiên Tỉ nhăn mày nhìn thấy đôi mắt đã sưng lên của mẹ y. Nhìn thấy rõ, màu trắng xóa của bệnh viện.

-"Mẹ.....Tuấn Khải......" - cảm thấy cổ họng đau như đang bốc cháy, y khàn khàn muốn truyền đạt cho mẹ gì đó...

-"Mẹ ở đây." - Mẹ y nắm lấy bàn tay đang tìm kiếm trong không trung, nước mắt bà lại không kìm được tuôn ra.

-"Tuấn Khải...." Bàn tay còn lại vẫn lục tìm trong không khí, ngoài buốt lạnh, y không cảm giác được gì.

-"Để mẹ rót nước ấm cho con. Hai chân con bị va đập, đừng cố động đậy!"

Thiên Tỉ thấy tay mẹ còn run rẩy, y xộc lên một cảm giác có lỗi vô hạn.

Đều tại y. Nước mắt Thiên Tỉ lặng lẽ thấm xuống gối trắng.

Hình ảnh vụt qua trong não bộ, trái tim y đau như cắt, đau đến không dám hồi tưởng.

Y nhớ: là y giả đau bụng, là người kia sợ tới mức buông bỏ tay lái xoa bụng cho y, là người kia ôm y vào lòng trong khi chiếc xe lao mạnh xuống vách núi. Khi đó, ngoài mùi máu, Thiên Tỉ còn cảm thấy cái ôm của hắn thật chặt, thật an toàn.

Y bỗng thấy hoảng sợ. Vì ngoài tên hắn, y chẳng còn nhớ gương mặt người kia.

Mẹ y đưa cho ly nước, chầm chậm nói:"May mà chỉ bị thương ở chân, còn chưa tới xương cốt. Bác sĩ cũng thấy số con may mắn lắm đấy. Đầu xe lao xuống vách, đập xuống đường mà não không có ảnh hưởng nào, hẳn là được thần linh phù hộ. Thiên Tỉ, mẹ muốn biết vì sao con lại bị tai nạn, họ đều nói xe của con tự mất lái......."

-"Mẹ, Tuấn Khải đâu?" Thiên Tỉ sợ hãi nhìn mẹ, y còn chưa nghe thấy bà nói gì đến người kia. Hắn có sống không?

-"Tuấn Khải nào? Còn có ai nữa sao?" Mẹ Thiên Tỉ ngạc nhiên nhìn con trai, bà thậm chí còn chưa từng nghe tới cái tên này...

-"Là...là người mà mẹ tưởng lầm là bạn trai của con, là...bà nói con phải nuôi hắn, hắn là một con hổ tinh....."- Thiên Tỉ giải thích đến hồ ngôn loạn ngữ, đổi lại chỉ thấy cái nhíu mày khó hiểu của mẹ.

-"Thiên Tỉ, ngày mai mẹ sẽ để bác sĩ xem lại đầu cho con..." Bà lo lắng nhìn y.

Thiên Tỉ buồn bã đưa mắt nhìn khoảng không.

-"Người này....dường như không tồn tại. Chúng ta còn chưa nghe qua y bao giờ. Nếu con vẫn cố chấp, mẹ liền gọi bà tới...."

-"Hắn có tồn tại." Thiên Tỉ chỉ nói một câu như vậy liền nhắm mắt im lặng cả ngày.

Hơn một tuần sau, chân y đã có thể đi lại như bình thường. Chỉ là mẹ vẫn chưa muốn cho y xuất viện, để y dưỡng bệnh. Nhưng làm thế nào cũng khiến Thiên Tỉ càng ngày càng gầy đi.

Chẳng có tin tức gì về người mà Thiên Tỉ muốn tìm. Y đã hỏi bà, hỏi từng người đã tiếp xúc với hắn. Tất cả đều chỉ là những kí ức trống rỗng. Người tên Tuấn Khải, cản bản chưa từng tồn tại.

Thiên Tỉ muốn phát điên, từng hành động của hắn, y vẫn nhớ rõ ràng. Những cảm giác trước đó, chân thật tới nỗi y không thể tin người này lại biến mất trong thế giới của y.

Đồng tử co dãn mạnh, Thiên Tỉ nghĩ tới, hắn là hổ tinh, không chừng hắn dùng thứ gì đó để mọi người không nhớ tới hắn. Y nhất định phải tin rằng, Vương Tuấn Khải hắn vẫn còn tồn tại.

Nếu y không nhớ tới, liệu hắn có biến mất thật không...?

Thiên Tỉ không dám nghĩ tới.

Thấy y lạc quan hơn trước, cả nhà đành cho y xuất viện. Thiên Tỉ một mình lái xe về nhà, lòng có chút thấp thỏm.

Tuấn Khải, ở nhà đợi em.


*  *  *

Mở cửa ra, căn nhà đã có mùi bụi. Không có người.

Trái tim y mạnh mẽ đập chậm một nhịp. Thiên Tỉ xách vali vào, y chậm rãi đến sốt ruột, chỉ sợ sẽ tự làm mình thất vọng.

-"Tuấn Khải, em về rồi đây." Y mỉm cười bước vào. Cất quần áo vào tủ, vào phòng tắm rửa tay, xách rau xuống bếp.

Thiên Tỉ ngây người ngồi ở phòng khách, thật sự là không có ai cả.....

Một tiếng sau, bụng cũng đã réo lên dữ dội. Y cười tự an ủi bản thân, xắn tay áo xuống bếp nấu ăn.

Thiên Tỉ nấu ăn, tự làm cho công việc của mình thêm ồn ào, tiếng nước, tiếng thái rau củ, tiếng xèo xèo từ chảo rán. Y ngân nga hát một chút, rồi lại cười nói như trẻ con.

-"Tuấn Khải, hôm nay em sẽ làm thịt viên chiên, cánh gà rán."

-"Còn có rau củ này, anh phải ăn cho bằng hết, như vậy mới khỏe mạnh."

-"Anh cũng đừng nhìn không, ăn xong anh phải rửa bát, như vậy mới công bằng."

-"Tuấn Khải....."

-"Đấy cũng là lí do vì sao em không muốn quá thân cận với một người...."

-"Rồi giống như anh bây giờ, bỏ em đi mất...."

-"Nực cười ở chỗ......em đã quên gương mặt của anh....như vậy còn có gì để tưởng nhớ..."

Thiên Tỉ ngẩn ngơ quệt nước mắt trên mặt.

-"Còn có....em càng không muốn như vậy......khóc thì có gì tốt.....anh cũng chẳng thể tới đây..."

Y lau sạch nước mắt, kiên trì làm tiếp bữa trưa.

Ăn, rửa bát, tắm, xem ti vi, đi ngủ.

Thiên Tỉ lạ lẫm trùm chăn, y đã quen làm những việc này, khi có hai người.

Ăn có người gắp cho đồ ngon nhất, hắn mỗi ngày đều chăm chỉ rửa bát, lấy khăn tắm cho y, rồi cùng nhau xem ti vi, cùng nhau ngủ.

Thiên Tỉ nhắm mắt. Quên đi, ngủ một giấc liền khỏe.....


*  *  *





-"Hm...."

-"Anh làm gì a....."

-"Nặng quá....."


Thiên Tỉ mở mắt. Hắn đã về rồi sao?

Cái chỗ phồng to thù lù bên cạnh...là....

-"Con hổ?!?!??????"



Hết chương 9

Nãy còn đang bi thảm mà QAQ













继续阅读

You'll Also Like

634K 40.9K 188
Chú Kim X Em bé Quốc Quốc Tác giả: Đào Lý Sanh Ca Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, xuyên thư, niên thượng, sinh tử văn, hào môn thế gia, chủ...
87.3K 9.3K 139
Tên truyện: TA DỰA BÃI LẠN CỨU VỚT TOÀN TÔNG MÔN / XUYÊN THÀNH CÔNG CỤ NGƯỜI, ĐIÊN PHÊ NHỊ SƯ TỶ NÀNG CỰ TUYỆT ĐI KỊCH BẢN. Tác giả: Công chủ bất hồi...
8.7K 936 26
thân bạn tôi lo
21.5K 1.9K 49
Ngày ấy em đến bên anh với thân phận là một người thay thế , hiện tại anh xem em như một bản nhạc độc quyền không phải bản sao của ai khác !!