★ Chương 67

4.6K 318 65
                                    

☆ Chương thứ sáu mươi bảy

"Bắt đầu từ tầng năm sẽ không dễ qua như vậy." Ngự Chi Tuyệt vẫn nhìn ảo ảnh thạch, không biết suy nghĩ của Lăng Hạ. Y trầm giọng nói,"Nếu là ta, dùng thời gian không tới một nửa thời gian của hắn là đã phá được bốn tầng này, mang theo những người đó đều là gánh nặng."

Lăng Hạ không nhịn được nghiêng mặt qua một bên khẽ cười ra tiếng, có lẽ Giáo chủ đại nhân không ý thức được, khi y nói những lời này, ngay cả khi nói một cách bình tĩnh đại khí, trên thực tế vẫn tiết lộ chút ý tứ kỳ quái hàm xúc.

Ngự Chi Tuyệt nghe tiếng cười của hắn, trên mặt rõ ràng có chút quẫn bách, nhưng là rất nhanh sẽ khôi phục tự nhiên.

Trong ảo ảnh thạch, đám người Tống Tiểu Hổ lông tóc không tổn hao lên tới Tầng năm.

Giữ tầng năm chính là Khắc Lan Mẫn Bạch. Khắc Lan Mẫn Bạch sáng sớm nghe được tin tức, biết tên tóc lam đó cũng ở đây, lập tức thúc ngựa không ngừng chạy đến. Nàng đỉnh đạc ngồi trên ghế chơi trường côn trong tay, không chút để ý quan sát mọi người.

Nàng vẫn có chút ấn tượng với Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết, biết đều là bằng hữu của Lăng Hạ. Nhưng nếu Tô Mạc Chận ở đây, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ dễ dàng qua cửa.

"Muốn qua cửa này vô cùng đơn giản." Khắc Lan Mẫn Bạch dùng cây gậy vẽ một đường trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, "Một trong năm người các ngươi, chỉ cần đánh ta bại, coi như qua cửa."

Tống Tiểu Hổ vừa muốn động, Tô Mạc Chận đè lại bả vai hắn: "Tiểu Hổ, để ta tới."

Lăng Hạ ở chỗ này nghe vậy khóe miệng giật giật, còn chưa bao lâu đâu, lần trước Tô Mạc Chận còn chưa gặp Tống Tiểu Hổ đâu, nhanh như vậy đã thân thiết gọi tiểu Hổ rồi, có thể thấy được hào quang nhân vật chính chiếu rọi cả vùng đất.

Nguyên bản kịch tình là nhân vật chính ra trận, bởi vì hắn chấp nhất không đánh con gái, bị Khắc Lan Mẫn Bạch đánh không còn hình người, nhưng cuối cùng Khắc Lan Mẫn Bạch bị tín niệm không thể thay đổi của hắn cảm động, cuối cùng thả hắn đi lên, không bao lâu liền theo Tống Tiểu Hổ chạy đi. . . . . . Khụ, bây giờ rõ ràng Tô Mạc Chận muốn đá nhân vật chính ra góc tường.

Khắc Lan Mẫn Bạch vẫn đang ước gì có cơ hội sửa chữa Tô Mạc Chận. Nàng khinh bỉ nhìn Tô Mạc Chận một cái nói: "Bại tướng dưới tay."

"Lần trước tại hạ không dốc hết toàn lực." Tô Mạc Chận bảnh bao dùng tay hất tóc trước trán ra sau đầu cười nói, "Mẫn Bạch cô nương, nếu chúng ta xông đến đỉnh tháp, nàng liền làm lão bà của ta, như thế nào?"

Khắc Lan Mẫn Bạch liền cười lạnh: "Vậy ngươi thử một chút đi, lần này ta không dùng độc thú, nếu như ngươi thắng được cây gậy trong tay của ta, vậy liền tha các ngươi đi lên."

Tô Mạc Chận đang ước gì nàng nói câu này, nếu không thì không có chút phần thắng. Hắn cười nói: "Đắc tội." Dao găm trên tay cũng đi theo chậm rãi hiện ra, bao trùm nguyên tố hệ "đất" tinh thuần.

Đợi đến một lúc lâu sau, tầng này căn bản đã thành một vùng phế tích, mặt Tô Mạc Chận tím bầm đưa đao về phía trước, dán lên cổ Khắc Lan Mẫn Bạch cười hì hì nói: "Mẫn Bạch cô nương, ta thắng."

Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản DiệnKde žijí příběhy. Začni objevovat