Đối với luận điểm mà Tâm đưa ra, tôi không có lời nào để phản bác, đào mỏ mà dễ thế thì người ta còn học làm gì.

"Đã bị mẹ người ta đuổi đi rồi mà còn không biết xấu hổ."

Tôi còn đang thiu thiu ngủ thì thoáng nghe thấy giọng của Hương Lam đằng sau, Tâm tức lắm, tôi đã ngăn nó lại rồi mà con bé cứ phải cố ngoác mồm xuống kháy lại:

"Còn hơn ai đó bị hẳn người ta khinh ra mặt nhưng vẫn cố sấn lấy."

Tôi thở dài, ban đầu cũng thấy tức lắm mà ngủ một giấc thì chả nhớ trời đất gì nữa, mơ mơ màng màng theo mọi người xuống xe, vừa đặt chân vào cổng trường thì một xô bóng nước từ đâu bay tới, cả tôi và những người xung quanh đều không kịp phản ứng, thành ra ướt sũng.

"Hình như mấy anh khối 12 đang chơi bóng nước."

Một tiếng nói phát ra, cả đám phì cười, bắt đầu hòa vào cuộc vui đang náo loạn dưới sân trường. Tâm chưa gì đã xin được mấy chục quả, nó bắt đầu lăm le mang đến dọa tôi:

"Mày vắt áo làm gì, ra đây tao cho tắm!"

"Mày ném vào tao một quả tao ném lại chị Hương của mày chục quả đấy!"

Tôi vẫn chuyên tâm xem xét cái chân ban nãy có dính nước hay không, vừa quay mặt ra thì hết cả hồn, đống bóng nước trên tay Tâm không phải nước trắng mà là nước sơn pha loãng, tôi vội xua tay:

"Này này không chơi cái trò này đâu nhé..."

"MINH ĐỨC!"

Tôi hướng ánh mắt theo tiếng gọi của Tâm, thấy người Đức vẫn đang khô cong, ngay lập tức đoán ra con ác quỷ Vũ Thanh Tâm đang định làm gì.

"Gì thế?"

Đức tiến đến, vừa liếc mắt sang "con chuột lột" là tôi thì suýt cười thành tiếng, nó phải ho khan mấy cái, đúng lúc Tâm nham hiểm lên tiếng:

"Bây giờ mày mà đỡ được hết đống bóng này cho cái Lam thì tao sẽ nói tốt cái Lam với cô Trang, nếu không thì mày phải bảo mẹ mày không được trù chị Đào Thị Hương 12A1."

"Nhưng người Lam như này làm sao biết tao có che được hay không?" Đức vội phân trần, bắt đầu đến chắn trước mặt tôi.

"Biết chứ, vì xô của tao không phải nước thường."

Vừa dứt lời, Tâm làm động tác hất hết bóng trong xô vào người Đức, vế sau thì tôi chả biết gì ngoài một màu tối đen do cả người Đức bao trùm lên người tôi, ngay lập tức là tiếng cười ha hả của phân nửa những người gần đấy.

Tôi thò đầu ra, trông Đức bây giờ chẳng khác gì mấy người trong lễ hội ném màu của Ấn Độ cả, cả áo sơ mi lẫn quần baggy trắng nhuộm 7 màu là ít.

Minh Đức đen mặt nhìn về phía trước, ban đầu tôi tưởng là Tâm, nhưng trông mặt con bé vô tội cực kỳ. Tôi hơi nghi hoặc nhìn bóng người đứng sau tâm, lại là Đoàn Hương Lam à?

Như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Tâm vội giải thích:

"Tao có ném đâu, vừa dọa thì cái con Lam họ Đoàn kia giật xô đấy chứ."

Đến đứa hay đùa dai như Tâm còn thấy cái trò ném nước màu này rất là vô duyên, tôi không hiểu Hương Lam nghĩ gì mà lại làm thế.

"Người yêu cũ của mày duyên thật đấy."

Tâm cảm thán, Đức thì há hốc:

"Tao làm gì có người yêu cũ?"

Lần này thì cả tôi lẫn Tâm đều ngạc nhiên, Tâm loay hoay bấm máy, vừa tìm thấy thứ gì đó liền đưa Đức xem. Tôi có thể chắc đến 90% là ảnh chụp lại từ những bài viết của Hương Lam.

Tôi không tin là Minh Đức không hiểu nội dung ấy đang ám chỉ ai, bởi vì ngay khi đọc xong nó liền quay ra nhìn tôi, vì ngạc nhiên hay hoảng loạn thì tôi không nhìn ra. Thế rồi chẳng nói lời nào, Đức tiến đến chỗ Hương Lam, ban đầu tôi để ý mặt con bé phấn khích cực kỳ, mà sau bị Đức lôi đi hoảng loạn thấy rõ luôn.

Tôi vò đầu: "Tao chẳng hiểu gì cả."

Tâm còn lộ vẻ hoài nghi hơn tôi:

"Càng ngày tao càng tin là cái Hương Lam đấy bịa chuyện."

Thứ duy nhất khiến tôi lưu tâm là việc Đức tìm tôi trong chợ, sau ngày hôm ấy những việc khác tôi cũng quên hết sạch, chẳng tò mò thắc mắc gì về vế sau của câu chuyện bí ẩn của hai người kia, bắt đầu cuống cuồng vào ôn thi giữa kỳ.

Đến lúc tôi sắp quên khuấy đi vụ kia thì cái Hà lại lục được trong group trường cấp hai cũ của Minh Đức một video mờ mờ tầm hơn 1 phút, nhưng đủ để làm rõ mối quan hệ của Minh Đức và Hương Lam.

Nội dung video là cảnh được quay từ tầng trên xuống một màn tỏ tình công khai, mọi người xung quanh vây kín thành hình trái tim. Người cầm bông hồng tỏ tình chính là Hương Lam, còn người được tỏ tình thì chắc chẳng cần nói.

Điều đáng chú ý là, Minh Đức trong video ấy không hề nhận lấy bông hoa kia, nó nói vài câu gì đấy, mọi người bắt đầu tản ra, Hương Lam thì vất bông hoa xuống đất.

Vậy thì rõ ràng là, hai người ấy không hề yêu nhau.

Thật ra tôi đã hơi ngờ ngợ ra chuyện này nhưng không chắc chắn, trong khi tôi còn chưa tiêu hóa được đống thông tin mới của Hà thì vào giờ ra chơi Phạm Khánh Việt đột nhiên nhảy xuống bàn tôi.

"Sao thế?"

"Hương Lam từng công khai theo đuổi Đặng Đức, được hơn một năm."

Tôi hơi bất ngờ vì chưa gì mà Việt đã vào thẳng chủ đề, chột dạ liếc mắt đi chỗ khác:

"Liên quan gì đến tao?"

Việt vờ như không nghe thấy lời tôi, tiếp tục vừa ấn điện thoại vừa lên tiếng:

"Thằng Đức chưa bao giờ thích cái Lam, từ khi lên cấp ba thấy Đức để ý mày thì cái Đoàn Lam giở trò. Tao chỉ hơi ngờ ngợ từ hôm ở nhà mày thôi, chứ thằng Đức không biết."

"Vậy sao Đức không nói với tao mà phải nhờ mày?"

"Nó có nhờ tao đâu, do tao ngứa mồm nên nói thôi."

Tôi vẫn bấm máy tính loạn xạ, vô thức nhìn về phía Hương Lam đang đứng ngoài hành lang mặt cau máy có:

"Thế thì rõ là Minh Đức không có ý giải thích với tao, mày quan tâm làm gì?"

"Mày ngu thật."

Tôi quay sang lườm, Việt lại cảm thán:

"Tự nhiên mò đi giải thích khác gì khẳng định mình đang chột dạ, thằng Đức mới hỏi vài câu đã bị cái Lam đấy tát cho tím mặt rồi, đang yên đang lành bị gắn mác làm người yêu cũ Đoàn Hương Lam, phải tao tao cũng tức."

Đầu tôi vẫn còn chạy đi chạy lại viễn cảnh Hương Lam tát Đức sẽ như thế nào, thằng Việt đột nhiên thở dài bên cạnh:

"Có nghĩa là từ đầu đến cuối bạn tao chỉ thích mày thôi, chẳng có cái trò lợi dụng trả thù gì ở đây cả, nghe chưa?"

MỌI ƯU TIÊN CHO EMजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें