Chương 5

155 20 0
                                    

Tuệ Hòa mơ thấy ác mộng, tâm tình phập phập phồng phồng, cả đêm không ngủ an ổn, ngày hôm sau, không ngoài ý muốn chút nào đôi mắt biến thành mắt gấu trúc.

Húc Phượng nhìn thấy nàng thì hoảng sợ, ôm ngực lùi lại liên tiếp ba bước mới chần chừ gọi một tiếng: "Tuệ Hòa?"

Tuệ Hòa ưu nhã mà trợn trắng mắt, "Ừ" một tiếng.

"Quầng thâm mắt này của ngươi thật nghiêm trọng, làm sao ngủ một giấc tiếng nói cũng đã thay đổi? Dùng giọng mũi như vậy, nếu không phải mắt phượng có thể nhìn thấu thật giả, ta suýt nữa cho rằng có người giả mạo ngươi."

Tuệ Hòa xua xuay tay, ngồi xuống chỗ ngồi phía trước hắn: "Có lẽ là ngày hôm qua không ngủ đủ, nhiễm phong hàn, sáng nay giọng mới trầm như thế, có chút khó chịu."

"Này Tuệ Hòa, ngươi cần phải dưỡng bệnh thật tốt, gần đây có dịch cảm nghiêm trọng, không ít chim chóc đã bị rồi," Húc Phượng theo bản năng tránh xa Tuệ Hòa, như thể nàng bị bệnh gì nặng lắm: "Nhớ là phải uống nhiều nước ấm."

Tuệ Hòa:...

Ta có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

[ Nghi Phi: MMP là viết tắt của Mụ Bán Phê (妈卖批), phát âm là MA-MAI-PI, có nghĩa là "Cút đi" .-. ]

Tuệ Hòa sinh bệnh, đầu óc cũng đã hỗn loạn thành một nồi cháo, nghe giảng bài như thể nghe thôi miên chú, không được một lúc Tuệ Hòa liền ngủ gà ngủ gật.

"Tuệ Hòa, Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc trộm kéo kéo góc áo Tuệ Hòa: "Xin phép Tinh Quân trở về nghỉ tạm một ngày đã, ngươi giả vờ mạnh mẽ ngồi ngốc ở đây cũng sẽ không nhớ được gì cả."

10 ngày sau là dịp Thiên Hậu tổ chức tiệc mừng thọ, nàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội mà thể hiện với bà. Tuệ Hòa lắc lắc đầu cho thanh tỉnh: "Ta không sinh bệnh, chỉ là không ngủ đủ."

Khóe mắt Nhuận Ngọc phiếm hồng, hình như có chút tức giận: "Làm loạn, ngươi đã bệnh thành bộ dạng gì rồi!"

Tuệ Hòa vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, liều mạng quấy loạn đại não thành một nồi cháo, muốn vớt từ trong vớt ra hai câu phản bác lời nói của Nhuận Ngọc nhưng trước mắt tối sầm lại, ngất đi trên bàn.

Khi tỉnh lại lần nữa thì Tuệ Hòa đã ở trắc điện của mình, màn trướng vàng nhạt trước mắt, trên trán có khăn lông lạnh làm nàng thoải mái không ít.

"Ngươi tỉnh rồi, y thần đã đến xem qua, chỉ là phong hàn bình thường, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn. Mấy ngày nay ngươi nghỉ trong phòng, ta đã xin phép lão sư nghỉ hộ ngươi rồi."

Nghe xong lời này của Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa nhanh chóng ngồi bật dậy: "Ai bảo ngươi rảnh rỗi quản chuyện của ta!"

Nàng vốn dĩ không được thông minh như Nhuận Ngọc hay Húc Phượng, Húc Phượng nghe một lần có thể hiểu ngay, nàng phải nhắc đi nhắc lại, suy nghĩ ba lần, năm lần mới có thể hiểu rõ.

Nay ba người cùng nhau đi học, vô tình hay cố ý cũng sẽ bị lấy ra để so sánh, mỗi lần Văn Khúc Tinh Quân dạy xong, Húc Phượng vỗ vỗ tay đóng sách lại rồi đi, Tuệ Hòa lại muốn ghi lại mang về phòng, học thêm vài lần.

[ EDIT - TRỌNG SINH ] Hương Mật đồng nhân: Nhuận Ngọc - Tuệ HòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ