Bất kể là trường hợp nào, Quý Liêm đều có cơ hội mượn cớ bốc thuốc rời khỏi Vương phủ.

Ngày thu, trong màn đêm thăm thẳm lạnh thấu xương, xiêm y ướt đẫm khoác lên người, Diệp Vân Đình rất nhanh liền lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy.

Y kéo áo ướt lên che kín, dựa vào góc tường lạnh lẽo ngồi xuống, khàn tiếng dặn dò Quý Liêm: "Đem thùng nước đưa ra đi, vệt nước trên đất cũng phải lau khô hết. Ngày mai nếu ta thật sự có thể nhiễm phải phong hàn bệnh nặng, ngươi liền đến chỗ thủ vệ nháo, cần phải để cho bọn họ biết ta bệnh sắp chết rồi."

"Được. Ta biết rồi." Quý Liêm khụt khịt ngồi xổm trước mặt y, vừa đau lòng vừa lo lắng: "Nhưng nếu bọn họ thật sự không quản, thiếu gia ngươi bệnh hỏng thân thể thì phải làm sao bây giờ?"

Diệp Vân Đình miễn cưỡng cười cười, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại quả quyết ác liệt: "Nếu là đánh cược, khó tránh phải có thất bại nguy hiểm."

Kỳ thực y cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy thả trước mặt, y không thể ngồi chờ chết.

Y với Lý Phượng Kỳ sinh tử quấn vào một chỗ, Lý Phượng Kỳ thoát khỏi giam giữ, y cũng sẽ thoát khỏi kết cục phải chết. Huống hồ, trước mắt có tình nghĩa cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, sau này Lý Phượng Kỳ đăng cơ, chắc sẽ niệm thêm mấy phần tình cảm.

Diệp Vân Đình ôm chặt cánh tay, hàm răng khắc chế không nổi mà run lên: "Ngươi đi ngủ đi, ta ngồi ở đây một đêm."

Tình hình như thế, Quý Liêm làm sao ngủ được, hắn ngồi đối diện Diệp Vân Đình, mắt cũng không chớp mà theo dõi y: "Ta trông coi thiếu gia."

Thấy hắn không chịu ngủ, Diệp Vân Đình cũng không đoái hoài tới hắn nữa. Y thực sự rất lạnh, cả người đều mệt mỏi, hai tay ôm gối, đầu gối lên cánh tay, chặt chẽ co lại thành một đoàn. Hơi lạnh thấu xương từ bên ngoài thân thể thẩm thấu vào xương tủy, cơ hồ máu huyết cả người đều ngưng trệ, cánh tay vòng qua đầu gối trắng đến dọa người, mu bàn tay đã đông cứng thành màu bầm đen.

Đêm đó trôi qua phá lệ dài dằng dặc.

Diệp Vân Đình cực lực chống đỡ ý thức mơ hồ, đến sau nửa đêm, cảm giác xiêm y ướt đẫm sắp bị thân thể làm khô, y lại gọi Quý Liêm cầm quần áo ngâm nước một lần nữa.

Quý Liêm viền mắt mũi đều đỏ, lại chỉ có thể làm theo phân phó của y.

Đợi đến khi chân trời hiện lên một tia sáng bạc, Diệp Vân Đình mạnh mẽ chống đỡ rốt cục cũng ngã xuống.

Cái trán y phủ kín mồ hôi lạnh, màu môi trắng đến phiếm xanh, hai gò má và cổ đều đỏ đến dị thường.

Quý Liêm nâng tay sờ sờ trán y, phát hiện nóng đến dọa người. Hắn cố nén nghẹn ngào, giấu kỹ cái áo ướt y mặc, mới đầy mặt kinh hoảng đẩy cửa phòng chạy ra phía cửa lớn.

Diệp Vân Đình sinh bệnh phát sốt là thật, sự lo lắng của hắn cũng là thật.

Thần sắc so với hôm qua liền hoảng loạn hơn rất nhiều.

[ĐM - Edit] - XUNG HỈ [ TRỌNG SINH ] - Gnart154Where stories live. Discover now