Đang giận dỗi, đứa bé nói mà không hề suy nghĩ :

- Hái củi như Tam thúc thúc, thiết nghĩ nào phải chỉ có Tam thúc thúc là người duy nhất có thể làm được?

Gật đầu, Liễu Tam bảo :

- Tốt!

Chờ nghe và không nghe Liễu Tam nói thêm lời nào nữa, ngoài duy nhất mỗi một từ cộc lốc ngắn ngủi nọ, đứa bé hoang mang :

- Tốt là sao?

Phải đợi Liễu Tam ăn hết bát cơm và trong lúc đứa bé đơm cơm thêm vào bát, nó mới nghe Liễu Tam giải thích :

- Nghĩa là, kể từ mai trở đi, ngươi phải cùng ta vào rừng hái củi, cùng đưa vào trấn rồi cùng về nhà.

Đứa bé tiu nghỉu :

- Không còn biện pháp nào khác sao, Tam thúc thúc?

Vốn là người ít lời, Liễu Tam đáp gọn :

- Vẫn còn!

Đứa bé chớp mắt :

- Là biện pháp gì?

- Theo cung cách của bao nhiêu ngày đã qua. Ta bảo thế nào, ngươi làm thế ấy.

Đứa bé lắc đầu quầy quậy :

- Tưởng là thế nào, nếu là vậy, chẳng thà tiểu điệt cùng vào rừng hái củi với Tam thúc thúc còn hơn.

Không phiền muộn, Liễu Tam gật đầu :

- Được, chúng ta sẽ làm như vậy! Ngươi ngủ đi, vì mai sớm khoảng giữa canh tư, chúng ta phải thức dậy rồi.

Có phần háo hức vì ngày mai nhịp điệu buồn tẻ của cuộc sống sẽ thay đổi, đứa bé chợt quên rằng việc thức dậy vào khoảng giữa canh tư như Liễu Tam vừa nói, đối với nó là việc vô cùng khó khăn.

Và nó chỉ nhận ra điều đó khi nó đang ngon giấc bỗng bị Liễu Tam dựng dậy :

- Đến lúc phải vào rừng rồi! Ngươi đừng quên những gì ngươi nói với ta đêm qua!

Mắt nhắm mắt mở, đứa bé lầu bầu :

- Không thể đi muộn hơn một lúc nữa sao, Tam thúc thúc?

Liễu Tam dằn giọng :

- Nếu muốn đi thì đi ngay bây giờ! Ngược lại ngươi cứ ở nhà và phải thực hiện đúng những gì ta đã căn dặn.

Đứa bé choàng tỉnh :

- Luyện kiếm ư? Không được đâu! Để tiểu điệt đi cùng với Tam thúc thúc vậy.

Cố giấu tiếng thở dài chán nản, Liễu Tam buông nhẹ một câu :

- Vậy thì đi!

Dậy vào lúc trời chưa sáng, rồi lại phải chịu cái rét căm căm do sương mai thấm lạnh, đứa bé càng nghĩ càng ân hận về quyết định thiếu suy nghĩ của chính nó.

Nhưng như nó vẫn nghĩ, bắt nó làm cái gì cũng được, miễn Tam thúc thúc đừng bắt nó luyện đi luyện lại mãi những chiêu kiếm không có tích sự gì, vào rừng hái củi dẫu sao cũng là điều hay.

Nhờ nhà ở cạnh rừng nên đoạn đường phải di chuyển vẫn không quá sức chịu đựng của đứa bé.

Nó còn chịu đựng được huống hồ chi Liễu Tam vừa là người lớn vừa là người có nhiều sức vóc hơn.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 07, 2008 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

bao kiem ky thuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ