Tế Phật: Tâm con cũng như lời con vừa nói đều tinh khiết, nhưng dầu chân con không sạch cũng chẳng quan hệ gì. Tục ngữ có nói về hoa sen "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".

Dương Sinh: Thầy dậy như vậy con mới dám thử, con đã sẳn sàng rồi, nhưng thưa đi hướng nào?

Tế Phật: Con nhắm mắt lại, ta chỉ đường cho, là đi tới ngay.

Dương Sinh: Xin vâng lệnh.

Tế Phật: Con có thể mở mắt ra.

Dương Sinh: Thưa thầy đây à chốn nào ? Tại sao trước mắt có toà núi cao, trên vách đá con thầy đề ba chữ "Tâm Đầu Sơn", ánh vàng chiếu loà cả mắt con.

Tế Phật: Núi nầy tên là núi"Tâm Đầu", leo tới đỉnh là cửa lên thiên đàng, nhìn xuống sườn núi thấy một cái động đen ngòm, không đáy, đó là hang "Địa Ngục". Sau khi chết, kẻ hành động quang minh chính đại tới đỉnh núi lên thiên đường, kẻ làm chuyện tối tăm mờ ám, đi đến đây nhìn thấy ba chữ "Núi Tâm Đầu" hoa mắt, chóng mặt rồi bất tỉnh rớt xuống hố sâu địa ngục. Bởi vậy thánh hiền đời xưa, đã căn cứ vào đoá mà chỉ dạy rằng: "Tâm khả tố thiên đường, tâm khả tố địa ngục" (Tâm có thể tạo thiên đường, tâm có thể tạo địa ngục).

Dương Sinh: Như vậy thiên đường hay địa ngục là bởi người tao ra, Tiên do người làm nên, ma quỉ cũng do người làm nên.

Tế Phật: Đêm nay thời gian eo hẹp, tạm ngừng lại ở đây. Chưẩn bị trở lại Hiền Đường, mâu lên đài sen.

Dương Sinh: Thưa vâng.

Tế Phật: Mau nhắm mắt lại, nếu mở, gặp gió âm lùa thổi mắt trần khó chống cự nổi.

Dương Sinh: Thưa đúng, thưa đúng, sức gió quá mạnh, con chịu không nổi...

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

CHƠI AO THANH TÂM DẠO CÕI ÂM DƯƠNG

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày 19 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Tiên thiên nhất lập bảo quang châu

Trụy lạc hồng trần nê ố đồ

Khán phá phàm khu thành Phật thể

Thuần khai pháp nhãn chiếu chân ngô.

Dịch:

Tiền thân ngọc sáng quí vô vàn

Rớt xuống bùn nhơ cõi thế gian

Thấy được thân phàm ra thân Phật

Thầy nhờ mắt huệ ngó chân tâm.

Tế Phật: Này Dương Sinh, sửa soạn dạo địa ngục.

Dương Sinh: Bạch thầy để bữa khác, bữa nay con mới vừa đi Chương Hoá về, tinh thần quá mỏi mệt, con chỉ muốn ngủ một giấc cho khoẻ.

Tế Phật: Con lười biếng quá, là kẻ tu đạo mà vừa mới trải chút phong sương đã sợ khổ, thì làm sao con có đại khí nổi!

Dương Sinh: Bạch thầy, con quả có lỗi lớn, xin thầy tha thứ, con nguyện theo thầy.

Tế Phật: Mau lên đài sen, hai mắt nhắm lại....rồi, mở mắt, xuống.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 22, 2008 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

dia nguc kiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ