TỚI NÚI TÂM ĐẦU XEM HANG ĐỊA NGỤC
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Thiên đường địa ngục tại tâm đầu
Thiện ác toàn bằng nhất niêm tu
Tế Phật kim tiêu sang dẫn đạo
Dương Sinh tuỳ ngã giá liên du.
Dịch:
Thiên đường địa ngục ở tâm ta
Thiện ác thảy nhờ quyết chí tu
Tế Phật đem nay nguyền dẫn lối
Dương Sinh theo gót cưỡi sen đi.
Tế Phật: Này Dương Sinh, đêm nay con cùng ta xuống địa ngục dạo chơi, con nghĩ sao?
Dương Sinh: Xin cúi đầu lạy ta ơn Trời Phật đã ban cho con dịp may xuống thăm âm phủ, lòng con tràn đầy hứng khởi.
Tế Phật: Thánh Hiền Đường thuộc cõi Nam Thiên, các đệ tử phải chăm tu đức nghiệp, quảng độ bến mê, phát hành nhiều kinh sách dạy điều thiện để người đời học hỏi cho đạo khí ngập tràn vũ trụ. Ngọc Hoàng đã đặc biệt ban sắc lệnh trước tác sách Địa Ngục Du Ký để nói rỏ về âm phủ. Những chốn quan trọng nầy Dương Sinh lại chưa từng đi đến. Vậy sau khi tỏ đường rõ lối, con phải thuật lại cặn kẻ cho người đời thấu hiểu . Trong thời gian con trao dồi ngọn bút giáng cơ, thầy đã chỉ dậy cho con rất nhiều, nhờ vậy mối duyên thầy trò giờ đây thật là bền chặt. Hôm nay chốn cao xanh lại sắp xếp cho chúng ta dạo xem địa ngục để viết sách, thầy rất lấy làm mừng, vì nhờ dịp may nầy mình mới bày tỏ được hết tấm lòng chân thành nồng nhiệt đối với việc cảnh tỉnh, giáo hoá người đời. Chắc chắn tâm lý hướng thượng rồi đây sẽ sống dậy mạnh mẽ trong lòng họ. Thôi chúng ta đi.
Dương Sinh: Cảm tạ những điều thầy vừa chỉ giáo. Con thường nghe người ta nói, dạo địa ngục đều phải cỡi ngựa thần hoặc ngự đài sen. Sao thầy lại bảo con đi?
Tế Phật: Này Dương Sinh, con quá thiệt thà, đường địa ngục làm sao đi bộ! Há con nghĩ đè mây lướt khói được nữa hay sao? Xã hội khoa học tiến bộ ngày nay, ra ngoài có xe hơi, xe máy dầu thay cho đi bộ, con cũng tưởng dùng được những phương tiên đó nữa chẳng? Sự thực thì địa ngục không có cửa, mọi người phải tự mình đi tới, ngoài ra chỉ là mộng đó thôi. Kiên nhẫn đi hết đường đạo gian nan, mới mong tới được thiên đường.
Dương Sinh: Con thấy hình như đêm nay ân sư uống rượu?
Tế Phật: Đúng ta có uống vài chén, nhân vì thấy rõ tình đời, lòng người thật đáng sợ, độ họ khó quá. Nghĩ vậy lòng ta đau buồn nên chỉ còn cách mượn rượu để giải sầu. Thầy biết con cũng thích rượu, hãy uống một chén cho say luôn tới âm ti.
Dương Sinh: Con không biết uống rượu. Ân sư thật khéo chọc cười.
Tế Phật: Hay quá, thời giờ gắp gáp, thầy hoá phép cho một bông sen nở, để thầy trò mình cùng cưỡi nha .
Dương Sinh: Phật pháp của ân sư thật quả vô biên, miệng niệm chân chôn, tức thì một đoá sen trắng nở ra. Nhưng bạch thầy chân con khôngách, con không dám bước lên đài sen.