duc phat va nang

3.1K 26 2
                                    

Quyển I: Thời niên thiếu

Chương 1: Tôi làm chuột thí nghiệm

Tôi ngồi ngây trên cồn cát, dõi mắt nhìn về phía xa xa, khắp nơi đều là biển cát mênh mông. Vài con lạc đà hoang nhàn nhã mà đi thong dong. Tôi chưa kịp tới gần thì chúng đã nhanh chân chạy mất dạng, còn lanh lợi hơn lạc đà nuôi trong nhà. Thất thểu lê bước trên cát, tôi đã vòng đi vòng lại khắp mọi nơi hai ba tiếng đồng hồ, thực sự mệt vô cùng. Không GPS, không phân biệt được phương hướng, tôi đi lung tung như vậy không làm nên được cơm cháo gì. May mà giờ đang là tiết trời thu tháng mười, tuy có khô hạn nhưng nhiệt độ sa mạc vẫn còn ở mức có thể chịu đựng được. Chỉ có điều nhìn mặt trời đang dần ngả về phía Tây, tôi không khỏi cắn môi lo lắng. Mặt trời mà lặn, một người trong tay không có bất kỳ trang thiết bị dã ngoại nào như tôi nếu phải qua đêm ngoài hoang mạc, không chết đói thì cũng chết rét.

Mắt nheo lại, đầu óc có hơi chút mông lung, đến giờ tôi vẫn chưa hết hẳn cảm giác choáng váng từ lúc rơi xuống. Giơ tay trái lên nhìn chiếc đồng hồ vượt thời gian trên cổ tay, thở dài. Lần thứ ba vượt thời gian chính thức thất bại. Nhưng dù sao vẫn còn hơn hai lần trước, ít nhiều gì cũng có chút tiến bộ, rốt cuộc cũng chạm được xuống đất.

Tham gia dự án vượt thời gian này làm chuột thí nghiệm cũng đã được hơn một năm. Tôi là nghiên cứu sinh khoa lịch sử. Vốn dĩ lúc đầu chỉ theo đuôi giáo viên hướng dẫn của tôi, giáo sư sử học nổi tiếng cả nước, đảm nhiệm công tác chỉ đạo dự án. Ai ngờ mấy nhà sinh học kia nhìn thấy tôi thì nằng nặc bắt tôi làm kiểm tra sức khỏe rồi lại thống nhất rút ra kết luận là thể chất của tôi vô cùng thích hợp để vượt thời gian.

Trước đó các tình nguyện viên ban đầu của dự án đã từng thử qua vô số lần nhưng không một ai thành công. Thế nên nhóm chuyên gia cho bọn họ nghỉ hết, rồi bắt đầu tìm cách vận dụng mọi lý lẽ, tình cảm đi thuyết phục tôi. Là một người có chuyên môn, đương nhiên tôi phải có trách nhiệm và nghĩa vụ làm sáng tỏ chân tướng tầng tầng lớp lớp các bí ẩn bị vùi sâu trong quá khứ. Việc quay về thời cổ đại tự mình kiểm nghiệm lịch sử, nào đã có ai làm được? Nếu thành công, tôi sẽ trở thành người đầu tiên từ trước đến giờ, ý nghĩa trọng đại đủ để lưu danh sử sách.

Tôi là một nữ sinh rất có hoài bão, châm ngôn mà tôi đặt ra cho bản thân là: Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, nghe vạn nhân ngôn, vẫn luôn ôm hy vọng thành tựu học thuật của mình sẽ có một ngày chói lọi ngang bằng với sếp – cũng chính là giáo viên hướng dẫn của tôi, hồi đại học có một thời gian thịnh hành gọi là sếp. Đó là lý do mà tôi vừa mới hơi dao động đã lập tức bị một đám chuyên gia tâm huyết nghề nghiệp dâng trào lôi cổ lên bàn thí nghiệm.

Lần thí nghiệm đầu tiên, tôi biến mất khỏi bàn thí nghiệm chưa đầy nửa phút đã bị rơi xuống. Ngoại trừ cảm giác buồn nôn lợm giọng kinh khủng lúc bay lên ra, tôi chẳng ấn tượng nổi cái gì khác. Các thiết bị thí nghiệm mà tôi mang theo trên người như máy thăm dò carbon 14, máy định vị kinh độ vĩ độ GPS, laptop, camera kỹ thuật số DV, vân vân… toàn bộ đều bị chấn động của các phóng xạ cao tần làm hỏng sạch. Các chuyên gia rút ra kết luận là không thể mang theo thiết bị điện tử. Vì vậy sau khi nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng xong tôi lại phải gấp rút tham gia ba tháng huấn luyện sử dụng công cụ thủ công, thậm chí cả cách sử dụng xẻng Lạc Dương.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 07, 2012 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

duc phat va nangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ