tinh co hay co y(truyen les)

14.8K 18 2
                                    

by : me
chuyện này hùi trước mình có post 1 lần rồi nhưng bỏ dở...bữa nay xin mạn phép post lại..hi vọng các bạn ủng hộ..
--------
..Văn chạy hộc tốc đến trường chỉ để ngủ đủ giấc sau 1 buổi tối online muộn...Tất cả công việc vệ sinh cá nhân được Văn giải quyết trong vòng có 5 phút và việc còn lại là chạy cho kịp tiếng trống vào lớp..Mắt mũi sau cái ngái ngủ là sự kèm nhèm mờ mờ,chính vì thế mà nó va phải người ta..Tất thảy sách vở nó vội vàng nhét vào cặp văng ra tất thảy..Nhanh tay nhặt lại nó chỉ kịp nhận ra "người ta" mà nó tông phải là 1 cô bé...Rồi sao đó phi một mạch đến trường..Thời gian mà có đợi chờ ai kia chứ..Văn đã trễ 1 tiết học, với tội trạng đó cô chủ nhiệm đủ uy quyền cho nó 1 hình phạt đích đáng là đứng trước cửa lớp cho đến hết buổi học...
...........Tiếng trống báo hiệu 15 phút ra chơi quý giá..Đám học sinh ùa ra căn tin cho đúng giờ vào tiết sau..Nhìn cái cảnh đó Văn không khỏi ngao ngán vì cái dạ dày nó từ sáng đến giờ đã nhét vào được cái gì đâu...Đang loại bỏ bực bội trong người để cái bụng không phát ra những âm thanh khó nghe thì có tiếng con gái đằng sau....
...- A....Văn mở to đôi nhìn coi đưa con gái nào mà vô duyên thế...Văn chẳng hiểu sao người ta la lên..Chắc giấc ngủ đã làm nó mụ mị hết rồi nên không nhận ra cô bé nó đụng lúc sáng...Chỉ có "người ta" là nhận ra Văn...xấu hổ vì Văn chẳng nhận ra mình..cô bé quay đi...Đầu nó suy nghĩ " đúng là con khùng"....
.......Văn là một đứa lôi thôi nhưng được cái tính tình vui vẻ, tốt bụng dễ gần...
....Cuối cùng buổi học cũng hết..Văn thở phì một cái rồi chạy ngay vào căn tin kiếm chút gì bỏ bụng..nghỉ vài phút để lại sức chạy cua ( học thêm )...Đối với Văn thì chỉ có lớp học thêm mới là nơi nó thể nhồi nhét mớ kiến thức rối như bòn bon ấy...Trở lại nói về tính cách của Văn,là một người cởi mở nhưng một khi bước vào lớp luyện ôn nó như trở thành một người khác : trầm tính, ít nói ít cười...có lẽ vì vậy mà không có cái đài nào cho nó rà trúng để mà tán gẫu.....
...- A....lại là tiếng hồi sáng, Văn quay qua..." cái con điên đó nữa à " ( cô bé mà nó tình cờ gặp và tự phong cho " người ta " cái danh xưng hùng hồn đó )..Lần này đầu nó thực sự xì khói vì không hiểu cái quái gì đang diễn ra...
......Văn bộc phát bằng cái giọng hậm hực :...- cái gì zậy !?...
...- hi..hem có gì, bạn có nhớ mình hông ??...cô bé nhẹ nhàng trả lời...
...- You là ai mà tui phải nhớ....chắc là tại đứng lâu nên cái tính vui vẻ xã giao thường ngày của nó lặn mất tăm....thay vào đó là cái giọng gàn gàn và bộ mặt hình sự...
...- ừ zậy thôi..mình xin lỗi...cô bé tiu nghỉu đáp...
...Suốt buổi học, cô bé và Văn giữ 1 khoảng cách khá xa : 5m...Với nó khoảng cách dành cho những người bạn kể cả những người mới quen thì 5m là quá xa...vậy mà giờ sao gần quá....

....Kết thúc bài giảng, Văn chen lấn lại con ngựa sắt của mình mong về nhà thật nhanh..tắm táp một cái rồi tiếp tục chăm sóc " con game " mà nó dày công luyện lv...Vừa thoát ra được cái đám lu xu bu thì đập vào mắt Văn là một bạn nữ bị xô ngã..Động lòng Văn gạt chân chống xe lại đỡ..óc Văn không giữ kí ức quá 1 giờ hay sao mà nó không nhận ra cô bé đó...
...- bạn ơi ! bạn không sao chứ...Văn nói...
.....cô bé ngạc nhiên không ngờ cái người cộc cằn lúc nãy và cái người tốt bụng hiện giờ có phải là một không nữa...- mình không sao..Á á...
...- chân như vầy mà không sao à..thui nhà bạn ở đâu mình chở zìa...giọng Văn vang lên ấm áp nhiệt tình...
.......cô bé vui lắm..vì ở cái lớp này cô không có lấy một người bầu bạn...
...- ơ ừm...nhờ bạn vậy..nhà mình ở đường XXX...
...- ngồi lên xe đi mình chở...
.........bánh xe lăn vòng tròn phản chiếu các ánh đèn neon dọc theo hai con phố..không khí mới trong lành làm sao..nó cảm thấy vui trở lại...và bắt chuyện với " người ta "..
...- À mà bạn tên gì nhỉ ?...
...- mình tên Nhiên..
...- chà tên đẹp nhỉ...
...- hì...cô bé cười mỉm thật dễ thương...
.....bỗng cô la lên...- ẤY bạn đi sai đường rồi...
...- chết mình xin lỗi..tại mình hem rành tên đường..nên..nên đi đại...Văn bối rối...
...- ừm rẽ trái đi...Nhiên cười thầm nghĩ bụng " người gì mà ngốc quá đi...không biết đường mà đòi giúp đỡ.."
...........
...- đấy nhà mình nè...cô bé chỉ trỏ..
........Văn dừng lại đỡ Nhiên xuống...- để mình giúp Nhiên...
...- cám ơn bạn nhiều lắm...à mình chưa biết tên bạn....Nhiên giả vờ hỏi...
...- à mình tên Văn..giọng nó giõng dạc như thể tự hào về cái tên ấy lắm...
...-......
...- thôi mình zìa...bb Nhiên...
...- hihi bb Văn...
.........Văn nhảy lên chiếc xe đạp...trí nhớ nó tan vào không khí thành phố lên đèn...nó đã quên tên cô bé đó...cũng phải thôi..vì trước giờ nó giúp ai mà nhớ tên họ đâu...

......REEEEEENGGGGGGGGGGGGG.....Văn đưa tay tắt đồng hồ báo thức..khệnh khạng bước ra khỏi giường..đánh răng rửa mặt thay đồ đi học ..Mỗi ngày đến trường đối với nó là 1 cực hình,nó chỉ mong sao hết tiết để chạy vù xuống căn tin, thoát khỏi địa ngục trần giang đó- lớp học..Như thường lệ, Văn đều dự tính cả rồi " ăn 1 tô phở,1 hộp sữa, 2 ổ bánh mỳ, còn vài thứ lặt vặt nữa chứ kà kà "..Ai nhìn vào ắt hẳn đều nghĩ Văn là một đứa con trai vì với sức ăn phi thường như vậy..Chính vì thế nó có một cơ thể bự con, cao to nhiều chàng trai ao ước..Đang lăng xăng tìm chỗ chen chân..nó lại chạm mặt Nhiên..nhưng nó không tài nào nhớ ra tên người ta mới đau chứ..
....Thấy Văn ấp úng, cô nàng chắc mẫn Văn đã quên tên mình...- Văn mua phở hả?..
...- ừ mua không mình mua giúp luôn cho..nó nhanh nhảu đáp..
...- may quá..mua hộ Nhiên cái..đứng nãy giờ rồi hixhixx...cô nàng khôn khéo đệm thêm tên mình vào...
.....Hiển nhiên giờ hai đứa ngồi chung bàn ăn..cả hai huyên thuyên đủ thứ..có vẻ hợp gu lắm...Rồi không biết tự lúc nào trở nên thân thiết..sáng sáng Văn có vai trò mua đồ ăn còn Nhiên giành bàn ( căn tin trường buổi sáng rất đông, nên muốn có chỗ ngồi ăn phải giành bàn )..vừa là bạn thân vừa là đối tác làm ăn hay nhỉ...
............Mới đó mà gần hết năm học rồi..Trường rục rịch tổ chức thêm các phong trào..." Văn ui ! coi nè, trường mình sắp cắm trại nè..zui quá.."
...- ừa ..lớp Nhiên chuẩn bị thế nào rồi...
...- cũng tạm xong rồi hì..à Văn..tối nay mình đi chơi đi ?..tối nay baba mama qua nội khuya mới về...
...- thì Nhiên ở nhà trông nhà chứ..nó ra vẻ ngạc nhiên...
...- mình..mình sợ ma lắm...
...- há há...lớn rồi sợ ma nữa hẻ..há há...thì ra câu hỏi lúc nãy nó cố gài Nhiên khai ra vấn đề đó...
...- dám chọc quê người ta à...bóp cổ cho chết nè...hix hix...
...- huhuuu..tha Văn..bóp cổ Văn hok những hok đi được mà hiện hồn về đó...
...- hứ..tha đó liệu hồn nghen...
...- đa tạ..đa tạ tiểu thư..đợi tí điện thoại xin phép ba đã...hí hí...mặt nó cười nham hiểm...
.........thế là hai đứa tiếp tục tung tăng bên nhau...mặc dù trên trường, trên lớp học thêm..gặp nhau " chai " mặt luôn rồi..thế mà cứ quấn lấy nhau mới lạ chứ...về phần cái đứa vô tư như Văn thì chưa biết nhưng hình như cô nàng Nhiên có cảm tình với Văn lắm....

..Cái đất thành phố XXY này hết chỗ đi rồi..có thể là thế vì hai đứa rủ nhau lên nghĩa địa tham quan mà..bó tay chấm com..Đi dạo thấm mệt tụi nó tìm bãi đất trống ngồi nhìn lên trời kể cho nhau nghe những chuyện trước khi làm bạn với nhau..Ánh trăng nửa tỏ nửa mờ..chen quanh mấy ngôi sao..cùng chút gió hiu hiu pha lẫn đan xen tạo thành 1 không khí lãng mạn tuyệt vời..Văn cảm thấy một cảm giác gì đó khó tả lắm..nhưng hình như trời hơi se se lạnh thì phải...
...nó cởi tấm áo khoác khoác cho Nhiên...-" ơ sao Văn không mặc.."
....nó chỉ mỉm cười lắc đầu..ánh trăng mờ ảo làm cho nó toát lên vẻ đẹp của một thằng con trai chứ không phải của một đứa con gái..Nhiên nghĩ trộm...
......Cũng đã tối..sương đêm bắt đầu lên..đến lúc các động vật ăn đêm hoạt động..nhắc đến đây bỗng có 1 con dơi bay xoẹt qua..với tính gan lỳ của Văn thì không có gì là lạ..nhưng với Nhiên lại khác..chỉ cần nhìn qua cách nói chuyện nhỏ nhẹ đủ biết Nhiên là một cô bé rất hiền...vì vậy mà Nhiên giật mình..cô ghì lấy tay Văn..nép vào lòng Văn như muốn được bảo vệ..Về phần Văn..Văn chưa từng có tình cảm đặt biệt với ai bao giờ..( ai mà yêu nỗi đứa con gái như nó nhỉ )..và nhất là nó không nghĩ nó sẽ rung động trước một cô gái..Vậy mà bây giờ nó thấy tim mình đập không bình thường...nó thấy tay Nhiên ấm và mềm mại thật...Nó khẽ ôm Nhiên..thật nhẹ nhàng tựa giấu diếm cảm xúc của bản thân nó...

..Những tưởng cái cảm xúc đó chỉ là thoáng qua..nhưng từ cái ngày đó..Văn chú ý Nhiên nhiều hơn..luôn luôn muốn làm Nhiên vui...tìm cách bảo vệ Nhiên...Cảm giác mến dần ăn sâu vào tim nó lúc nào không hay..Nó đã yêu Nhiên..nó không biết Nhiên coa cảm tình với nó không..chỉ biết rằng Nhiên cũng hay quan tâm chăm sóc nó những lúc nó ốm..Ba nó hay đi công tác..mẹ nó đã mất khi nó còn nhỏ...nên sự ân cần của Nhiên là thứ gì đó rất đặc biệt...Liệu khi Văn nói ra thứ tình cảm đó..Nhiên có chấp nhận bên cạnh nó nữa không..Văn sợ điều ấy lắm..và rồi nó lên kế hoạch rời xa Nhiên...chỉ vì "sợ" nó khó kiềm nén được tình cảm dành cho Nhiên...
.........Đã lâu rồi...bao nhiêu thời gian...nó tránh mặt Nhiên...không ra căn tin..ở lớp học thêm thì viện lý do về sớm...Văn biết Nhiên giận nó lắm..Nhiên nhiều lần điện thoại, nhắn tin..v..v..còn nó không 1 hồi âm..Văn nghĩ như vậy sẽ bớt đau khổ cho cả nó và Nhiên....

...đi đi..về về...như một bóng ma..Văn thẩn thờ như mất thứ gì...hụt hẫng..đêm về ôm gối khóc...hôm nay không hiểu sao nó chợt nhớ đến quyển nhật ký đã bám bụi lâu ngày...định bụng xem ngày tháng để trút hết nỗi đau vào đó...Văn giật mình nhớ ra..chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật Nhiên...làm sao đây...món quà thì không bàn tới..khó khăn là làm sao đến được tay Nhiên mà không phải chạm mặt....vặn óc suy nghĩ...
...- nghĩ đi Văn ơi..nghĩ đi...mọi hôm mày thông minh lắm mà...nghĩ đi...haizzzz....Văn dùng tay đập vào đầu nó chát chát...
....cóc cóc...tiếng phở gõ..giao thức ăn đến tận nhà...cuối cùng cái ý tưởng chịu lóe lên...
...- à há...dịch vụ chuyện phát..miệng nó cười toe toét....
..mọi chuyện được chuẩn bị đâu vào đó..nó không phải chộn rộn lên mà lo lắng nữa...nào ngờ...sáng hôm sau...
...- hey hey...bạn có phải Văn không...
...- ờ ờ..phải..có gì hông.....vừa nói nó vừa nghĩ..nhỏ nào lạ hoắc vậy ta..mà sao biết tên mình...
...- Nhiên nhờ mình chuyển thư này đến bạn..phiền bạn cầm giúp mình..lẹ lẹ..sắp vào lớp rồi..
...- thư Nhiên....tay cầm lá thư..mắt nó mở to hết cỡ nhìn nhỏ kia đảo bước đi trong sự ngạc nhiên tột độ...
...nó xé toạt bức thư ra..
.......Văn! Nhiên nè....
...tại sao Văn tránh mặt Nhiên..Văn ghét Nhiên rồi hở..Nhiên mắc lỗi gì đúng không...hay Văn có tâm sự gì...Văn làm ơn cho Nhiên 1 lời giải thích đi...thôi thế này cho tiện...thứ 7 tuần này..sinh nhật Nhiên...nếu Văn không tới thì đó là câu trả lời....hai đứa coi như không hề quen biết nhau...
.................thế nhé...mong Văn đến...bb...
...tâm trạng đau khổ dằn xéo với niềm hạnh phúc gặp được Nhiên...đọc đi đọc lại cái câu không quen biết mà nước mắt nó chảy dài....
..................ngày định mệnh cận kề....
....Văn đã quyết định đối diện với sự thật...dù mất hay được gì nó không thể cho trái tim mình hết lành lại vỡ nữa..

...Đến đúng theo lời hẹn..nhà Nhiên đang tổ chức 1 bữa tiệc nho nhỏ..Văn tới nhưng không dám lại thẳng chỗ Nhiên..mag chỉ đứng 1 góc với cốc bia tươi mát lạnh..nó đâu có biết suốt buổi có anh mắt luôn theo dõi nó..
..Tiệc cũng sắp tàn..khách khứa thưa dần..Nhiên tiến lại gần Văn...
...- mấy hôm nay Văn sao thế ?....
...-.....
...- Văn không trả lời !? tại sao???...
...-....
...Nhiên qyay lưng lại..nốc bia..
...- đùng uống nữa Nhiên...
...- kệ tui..liên can gì mấy người chứ...
...-....Văn đần người ra...tim họng nghẹn đắng lại...
.....sau 2 3 chai ken..vốn sức khỏe yếu Nhiên đã say..nôn ọe tùm lum..Văn không biết nói gì hơn..chỉ dám im lặng dìu Nhiên lên phòng..lấy khăn lau mặt lau tay cho Nhiên...

...- alo ba à!..hôm nay sinh nhật Nhiên..con ở lại 1 bữa nha..dạ dạ...cả 2 nhà đều biết nhau..cả vì nó lo cho Nhiên nên xin ở lại...
...BỘP...nước mắt à...
...Nhiên đang khóc và thì thầm...-" tại sao Văn không hiểu Nhiên ?"...
...- Văn...
...- Nhiên có chỗ nào không tốt..hay tại Nhiên là con gái..
...- Văn...ý Nhiên là...
...- Văn ghét Nhiên đúng không ?...
...- không...Văn...
.....Văn chưa kịp giải thích..môi Nhiên đã chạm môi nó...bất giác cảm xúc trào dâng mạnh mẽ...nó đã đáp lại...môi Nhiên mềm mại và ngot ngào quá..hơi ấm len lỏi đến tận tim...tay nó luồn qua tóc Nhiên...
....Văn ước sao thời gian ngưng đọng mãi mãi...cho cái hạnh phúc ngắn ngủi này kéo dài...kéo dài..."Nhiên cũng thuơng nó ư?...tại sao? "..các câu hỏi lần lượt vây lấy nó...
...- Văn đang suy nghĩ gì vậy....Nhiên khẽ hỏi..
...- ơ Văn...
...- chắc Văn tự hỏi sao Nhiên làm vậy đúng không..vì Nhiên yêu Văn..không phải lúc Nhiên mới gặp Văn..mà...
...- mà sao...nó chồm dậy..
...- Nhiên yêu Văn từ lâu lắm rồi...
...- Nhiên...
...- suỵt...Nhiên ra hiệu...
...- Nhiên vì muốn làm quen với Văn nên cố tình đụng Văn..rồi lúc trên trường..trên lớp học thêm..tất cả đều do Nhiên sắp đặt...
...-....
...- rồi cho đến bây giờ..Nhiên chắc chắn Văn cũng có cảm tình với...nên mới dám...Nhiên...Văn không giận Nhiên chứ...
...- không ...Văn..không biết nói sao đây...haizz...hơi ngạc nhiên...vì Nhiên cũng...cũng...Văn...nó lẹ làng quay cái mặt đỏ bừng bừng đi...
....tình cảm giữa Văn và Nhiên đã sáng tỏ...hạnh phúc thật...nó thấy mình là kẻ may mắn nhất trên đời...mấy ai như Văn mà được như vậy...
...Cả hai đắm chìm trong mối tình chớm nở...ôm nhau mà ngủ cho đến sáng..không biết tuơng lai sẽ trôi dạt về đâu...hi vọng mọi thứ suông sẻ....


Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 02, 2011 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

tinh co hay co y(truyen les)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ