[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồ

By cachuabi95

100K 7.9K 1.3K

Tác giả : Đào Phù Thể loại: Cổ trang, giang hồ, nhất công nhất thụ, hài, HE editor : En beta : En 27 Chương... More

Chương 1. Chân lý hành tẩu giang hồ chính là tú tài đụng nhà binh?
Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người một khác
Chương 3.Quả nhiên là tiền của bọn tà ma ngoại đạo thì chẳng tốt đẹp gì mà
Chương 4.Đã là chuyện trong giang hồ thì làm sao mà thiếu được hắc y nhân?
Chương 5.Thứ kia cũng đưa cho người ta rồi, mà sao tiền vẫn không quay trở lại?
Chương 6.Dừng câu đúng chỗ là điều rất trọng yếu!
Chương 7.Lục giáo chủ có điều kiêng kỵ vs Tả Ký không có gì kiêng kỵ
Chương 8.Cuộc sống bị cầm tù của Tả Ký huynh đệ
Chương 9. Đêm dài đằng đẵng không ngủ được
Chương 10.Học được võ công là ngươi đã thành người giang hồ
Chương 11.Tả Ký huynh đệ thấy được đường sống trong chỗ chết
Chương 12.Điểm yếu chết người của Lục giáo chủ và lịch sử Nghiêm gia
Tiểu kịch trường: Lộ trình của Lục giáo chủ
Chương 13.Bí mật của Đường công tử
Chương 14.Tả quân tử hữu sở bất vi
Chương 15.Tả Ký a, ta rõ so với Đậu Nga ngươi còn oan hơn
Chương 16. Thế là bị vẩn đục rồi...
Chương 17.Mỗi người đều có một ảo tưởng, Lục giáo chủ cũng không Khác
Chương 18.Tả Ký nói, y là thần linh của ta
Chương 19. Đoàn viên?
Chương 20.Đến cuối chương này đặt một chữ END to đùng cũng được đấy chứ...
Chương 21.Kết quả của chuyện Tả Ký đi tìm thần dược
Chương 22. Ký sự vượt tường
Phiên ngoại Trung thu • Chuyện lấy vợ
Chương 23.Lục mỗ nói: Quy ẩn hay tái xuất giang hồ, đó là một vấn đề
Chương 24: ( tác giả đại nhân mệt rồi )
Chương 25.Mù đường là thuộc tính của Lục giáo chủ
Chương 27. Toàn văn hoàn

Chương 26.Người tính không bằng lão thiên tính

2.8K 239 22
By cachuabi95

Chuyện này nghe qua thì thấy thật buồn cười, nhưng khi Tả Ký nhìn Nghiêm tiểu công tử cười nghiêng ngả không kiêng nể gì đằng sau Thạch Thành Bích vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng chợt cảm thấy bất bình. Ai mà chẳng có nhược điểm, làm gì đến mức phải cười không dứt thế kia?

Hắn bước sang huých nhẹ y một cái: “Này!”. Lục Hành Đại quay sang nhìn hắn, nét mặt lạnh như băng: “Trí nhớ của ta rất tốt, sau này ngươi muốn đi đâu ta sẽ dẫn ngươi đi, không cần phải hỏi người khác.”. Lục Hành Đại yên lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Một cơn gió thổi qua, dịu dàng ấm áp.

Thấy không khí giữa hai bên đã dịu đi, Thạch Thành Bích ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Việc giáo chủ trúng độc, thuộc hạ quả thật phải chịu tội ba phần. Là do ta không trông coi cẩn thận, để Nghiêm Việt trộm tử phong cà, khiến giáo chủ ăn nhầm phải. May mà…”

Tả Ký hơi bực mình, tử phong cà kia không phải loại độc nguy hiểm mà là thuốc tốt sao? Vậy sao khi ăn vào lại kêu là hạ độc? Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy Thạch Thành Bích đang nói đột nhiên im bặt, ngẩng đầu lên xem thì phát hiện tình hình trong sân đã thay đổi. Nghiêm Việt vừa nghe sư ca nói, vẻ mặt càng ngày càng kỳ quái, đang định mở miệng giải thích, nhưng khi sắp sửa lên tiếng thì bị Lục Hành Đại phi tới điểm huyệt đạo, không nói được nữa.

Thạch Thành Bích thấy sư đệ gặp nguy hiểm, vội vàng xông lên phía trước, giọng nói càng thêm gấp gáp: “Giáo chủ xin hãy nương tay! Tuy nói Tiểu Việt không tốt, nhưng hắn chỉ biết thuốc kia khi ăn vào sẽ khiến cho thần trí người ta mơ hồ, khó kiềm chế bản thân nên mới trộm, còn những chuyện khác hắn không hề biết. Huống chi… giáo chủ được lợi nhiều hơn hại.”

“Được lợi?”. Lục Hành Đại cười nhạt, “Ngươi không cần phải che giấu làm gì, dù sao tất cả những người ở đây đều có liên quan, chi bằng để ta giúp ngươi thuật lại từ đầu đến cuối vậy.”

“Ban đầu khi ta tới tìm ngươi, vốn chỉ muốn nhìn xem con trai của Thạch thúc ra sao, không hề có ý mời ngươi trở về giáo. Là tự ngươi nói không đành lòng nhìn sư phụ ngươi buồn phiền vì Bát Vân kiếm pháp nên tình nguyện vào giáo, đổi về một quyển tuyệt thế kiếm phổ. Ngươi biết rõ sư phụ ngươi làm người ngay thẳng, không thể nói rõ với hắn, mới dùng kế để quyển kiếm phổ đó rơi vào tay Đường Ca. Một Thạch Hộ pháp của ma giáo đổi lại mười năm hưng thịnh cho Nghiêm gia trang, cũng coi như đáng giá. Ngươi nói ngươi không hề hai lòng, lời này ta tin, nhưng đó là bởi ngươi nghĩ Nghiêm gia trang có thể đối đầu được với ma giáo đúng không?”

Vẻ mặt Thạch Thành Bích dần thay đổi, từ từ chuyển sang im lặng.

“Khi biết kiếm pháp của Đường Ca có điểm yếu bị Tân Hiển biết được, ngươi đã làm gì? Tìm lý do trở về núi một mình chuẩn bị tất cả, cố ý tiết lộ hành tung của ta cho Nghiêm Việt, còn tỏ ra vô tình nói cho hắn biết tử phong cà đang ở trong tay ngươi. Hắn chỉ biết người nào ăn phải thứ này sẽ phát điên nhưng lại rất có lợi cho võ công, thế nhưng hắn không biết đây là thứ thần dược đại bổ, cái gọi là phát điên chính là khó kiềm chế được dục niệm. Càng không biết sau khi dùng xong, công lực sẽ tăng tiến rất nhanh, nhưng sau này, một khi ngửi thấy mùi hoa tử phong cà sẽ động tình, mất đi toàn bộ công lực.”

“Thạch Hộ pháp, ngươi quả thực là suy nghĩ thấu đáo. Tính kế với ta không tính, ngay cả Tả Ký chỉ vô tình dây vào ngươi cũng không buông tha. Ngươi tìm thời cơ lừa Nghiêm Việt đến. Ngươi nghĩ ta ngay tại địa bàn của mình sẽ không đề phòng, cũng sẽ không bỏ lại một mình Tả Ký giữa đường. Như vậy hai chúng ta sẽ đi cùng nhau, khi độc phát nhất định sẽ dây dưa, sau này hắn nhất định phải ở lại trên núi cùng với ta, không thể ra ngoài nói lung tung. Mà võ công của ta có điểm yếu, cùng với sư huynh ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, cho nên ta sẽ không tùy tiện đi khiêu khích hắn, những chuyện còn lại đều phải dựa vào ngươi.”

“Thậm chí ngươi đã tính kỹ, nếu ta bỏ mặc Tả Ký lên núi một mình thì phải làm gì: ngươi cho mọi người trên núi nghỉ việc, thiết kế bẫy rập trên con đường ta thường lên núi, khiến ta trượt chân rơi xuống, khi đó chắc chắn ta sẽ vận công để cứu bản thân, bởi vậy cho dù ta chưa động dục niệm, chân khí trong huyết mạch cũng sẽ lưu động khiến ta trúng độc, hậu quả là như nhau.”

“Như vậy ngươi vừa có thể giữ được thể diện của Nghiêm gia, mà vẫn làm một thuộc hạ trung thành của ta, không hề phản bội ta, đúng không? Ngươi đoán chắc rằng cho dù ta hiểu được tất cả nội tình vẫn sẽ phải thỏa hiệp, đó là tính toán của ngươi, đúng chứ?”

Thạch Thành Bích vốn im lặng không đổi sắc, vẻ mặt lúc này trở nên cung kính, quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ tuyệt không hai lòng với giáo chủ.”

Lục Hành Đại quay lưng về phía hắn, thở dài một tiếng: “Ngươi thừa nhận?”

Thạch Thành Bích vẫn đứng im tại chỗ: “Thuộc hạ tuyệt đối không hai lòng với giáo chủ.”

Mọi người đều im lặng.

Tả Ký nghe Lục Hành Đại nói, vừa sợ vừa kinh ngạc, chạy tới trước mặt Lục Hành Đại, do dự hỏi: “Ngươi, ngươi lúc đó…”. Lúc đó tên này tuy hơi khác thường một chút, nhưng không giống dục hỏa khó nhịn cho lắm a.

Lục Hành Đại hơi nghiêng người về phía hắn, đánh rơi luôn dáng vẻ lạnh lùng vừa nãy, nói nhỏ: “Khi đó định lực của ta không tồi chứ?”

Hừ! Ngươi không mất võ công, ta không thèm quan tâm. Tả Ký phất tay, thong thả bước tới chỗ góc tường.

Lục Hành Đại lại thở dài, đi lướt qua Thạch Thành Bích, tới bên cạnh Nghiêm Việt, chậm rãi nói: “Đã vậy…”, nói rồi y giải huyệt đạo cho Nghiêm Việt, nói: “Ngươi ban nãy muốn nói gì thì nói cho hết đi.”

Nghiêm Việt tránh khỏi y, vội vàng chạy tới bên cạnh Thạch Thành Bích, kéo hắn nói: “Sư ca ngươi đứng lên đi! Tử phong cà kia, ta… ta không hề hạ cho Lục ma đầu ăn phải mà!”

Thấy ánh mắt của mọi người đều bắn về phía mình, Nghiêm Việt bối rối, vô tội nói: “Ta vốn định hạ tử phong cà, nhưng hai người cứ khăng khăng muốn ngồi chung với Lục Hành Đại trông khá giống người tốt. Sư ca… lần trước trong thư phòng ngươi từng nói với ta, khi làm việc gì thì không được liên lụy đến người vô tội. Ta vẫn nhớ kỹ, cho nên để cho chắc… ta tới một hiệu thuốc trong thành hỏi lang trung.”

“Lang trung kia nói tử phong cà là một thứ quý hiếm, rất nhiều người muốn mà không có được. Dùng nó hại người thì thật phí phạm. Hắn nói hiệu thuốc của hắn dùng một loại sơn cà chế thành thuốc, kẻ nào ăn phải cũng sẽ nổi điên, như rơi vào cõi mộng. Nếu thường ngày ngươi có chuyện gì muốn làm mà không thể làm, sau khi ăn thứ thuốc kia sẽ không do dự làm luôn.”. Nói đến đây giọng Nghiêm Việt nhỏ dần đi: “Ta nghĩ hai người uống rượu với Lục ma đầu không giống người xấu, cho dù ăn thuốc này vào sẽ không sao, nên đã bỏ ra năm mươi hai lượng bạc mua một bao thuốc đó.”

“Sơn cà?”, Thạch Thành Bích thẫn thờ nhắc lại.

“Chính là cây gai dại, Tả Ký chắc là biết.”, Lục Hành Đại có lòng tốt nói thêm.

“À, loại cây này ở chỗ ta ở có nhiều lắm, hóa ra là có độc, hèn gì trâu nhà ta không bao giờ ăn.”. Những năm mươi hai lượng một bao! Xem ra tên lang trung kia không phải lang băm thì cũng là gian thương!

“Nghiêm Việt, cho dù hậu quả ra sao, lần này ngươi suy nghĩ rất thấu đáo, đây mới là cách cư xử đúng mực của một đệ tử chính phái, tốt lắm.”. Vẻ mặt Thạch Thành Bích đầy mệt mỏi, im lặng hồi lâu, hắn lại nói: “Ngươi nhanh chóng xuống núi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Nói xong hắn không hỏi gì đến Nghiêm tiểu công tử nữa mà quay sang nói với Lục Hành Đại: “Vậy ra giáo chủ chưa từng trúng độc đúng không? Vậy những chuyện sau đó không cần phải nói thêm nữa. Việc đã đến nước này, Thành Bích không còn gì để nói, xin tùy giáo chủ xử trí.”

“Thành Bích, ngươi nên hiểu rằng cho dù chức vị như thế nào, ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu. Ngươi phụ tà mẫu chính, chịu ơn nuôi dưỡng của Nghiêm gia, luôn vì thân phận mà canh cánh trong lòng. Ta tiếp nhận ngôi vị giáo chủ, ngươi trở thành hộ pháp, đã vô tình khơi lên tranh chấp giữa chính phái và ma giáo. Bao năm qua chính phái liên thủ muốn bao vây diệt trừ tổng đàn ma giáo đã xảy ra bao nhiên lần rồi? Mặc dù ta không ham quyền thế, nhưng suốt cả năm ở trên núi cũng chẳng sung sướng gì. Ta đã nhiều lần bỏ qua, ngươi cho rằng ta là vì ai?”

Thạch Thành Bích mở to mắt, ánh mắt nhìn Lục Hành Đại vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn.

“Khi ta còn nhỏ, từng hỏi tiên sinh: giang hồ ân oán tình thù, cả đời lưỡi đao liếm máu, sao lại có nhiều người vùi mình trong đó, không chịu thoát ra? Tiên sinh nói, con người trên đời này dù muôn hình muôn vẻ, chung quy đều không thoát được sáu chữ “cầu không được, bỏ không đành”. Còn chưa trả hết những ân oán tình thù, lại không muốn chỉ đứng nhìn người khác đạt được công danh lợi lộc, cho nên mới dây dưa không dứt, muốn thoát ra không được. Ta vốn không tin, dù tiên sinh nói đạo lý rõ ràng như vậy, nhưng người vẫn không thể buông tha cho cái gọi là nhân nghĩa đạo đức, cuối cùng không được chết tử tế. Nhưng ai ngờ được ta lại có thể buông tha dễ dàng như thế.”

Tả Ký thấy y đang nói về mình, mọi người cũng đang nhìn hắn, cảm thấy hơi bối rối, quay sang trừng Lục Hành Đại: “Liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết mỗi làm ruộng.”

Lục Hành Đại đáp: “Ừ, thế thì liên quan gì đến ta? Giáo chủ ma giáo cho dù họ Lục hay họ Thạch thì có quan hệ gì đâu? Thành Bích, nếu ngươi không thể rời bỏ Nghiêm gia, lại cảm thấy hổ thẹn với ta, vậy cũng dễ thôi, tiếp nhận ngôi vị giáo chủ đi. Mấy năm nay ta luôn nghĩ như vậy, thế nhưng lại không rời đi, thật là kỳ quái.”

Thạch Thành Bích ngẩng đầu muốn nói gì, Nghiêm Việt bên cạnh đã bật dậy: “Sao như thế được! Sư ca đã đồng ý với ta trở về nhà! Chúng ta là huynh đệ tốt, không nên dây dưa với một đám tà ma ngoại đạo như các ngươi! Không ai làm ma đầu càng tốt, một đám ô hợp, để ta bảo cha cùng với danh môn chính phải giải quyết hết một lượt, càng đỡ lo!”

Thạch Thành Bích giật mình nhìn Nghiêm Việt đang giãy nảy, một lúc sau thì thở dài, thi lễ với Lục Hành Đại: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

***

Trên đường xuống núi, Tả Ký trông như muốn nói gì lại thôi. Lục Hành Đại bực mình hỏi hắn: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

“Vừa rồi ngươi kể bao nhiêu chuyện Thạch Hộ pháp đã làm, ta thật không hiểu sao ngươi lại… coi trọng hắn như thế.”

“Nếu ta không nói một cách sâu sắc như thế, làm sao hắn thấy thẹn với ta, làm sao ta dễ dàng rời khỏi đó như thế được?”

“… Ngươi có lúc nào không làm bộ làm tịch không?”

“Có chứ, bao giờ về sẽ cho ngươi xem.”

“Không cần, ta xin phép từ chối. Được rồi, à, ta biết lý do ngươi không muốn rời khỏi giang hồ.”

“Nói nghe xem.”

“Từ nhỏ ngươi đã mơ trở thành đại hiệp. Chưa thành đương nhiên chưa cam lòng.”

“Đừng nói linh tinh.”

“Lục đại hiệp, Lục đại hiệp ~ này, có giỏi ngươi nghiêm mặt không cười nữa cho ta xem…”

Continue Reading

You'll Also Like

2.1M 96.7K 124
Truyện có manhua - truyện tranh cùng tên đó nhoa :3> Tên khác: Ly hôn thân thỉnh (离婚申请) Tác giả: Vân Gian - Viễn Thượng Bạch Vân Gian (云间) Editor:...
374K 30.2K 124
Tên hán việt: Nan triền Tác giả: Ngư Sương Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Nhẹ nhàng , Phát sóng trực tiếp...
6.9M 594K 196
Hán Việt: Xuyên thành ảnh đế tác tử vị hôn phu Tác giả: Lâm Áng Tư Nguồn: Wikidich Tình trạng: Hoàn thành (289 chương) Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Xu...
2M 71.5K 54
Ngược trước ngọt sau. Không chào đón khuyết tật đạo đức. Ăn cắp, chuyển ver không xin phép OTP muôn đời fake!