Cưng Chiều Em Cả Đời (Myungye...

JYCnns

8.9K 499 6

Tác giả: 50 độ U Lam Thể loại: Truyện Ngôn Tình Еще

Chương 1 : Ấm áp
Chương 2 : Ẩn nhẫn
Chương 3 : Gợn sóng
Chương 4 : Lừa dối
Chương 5 : Biệt ly
Chương 6 : Nhớ
Chương 7 : Đau lòng
Chương 8 : Về nhà
Chương 10 : Đau thương
Chương 11 : Ghen tuông
Chương 12 : Trước đây
Chương 13 : Độc tài
Chương 14 : Khuất phục
Chương 15 : Lại ôn hoà
Chương 16 : Yến hội
Chương 17 : Cơn thịnh nộ
Chương 18 : Mờ mịt
Chương 19 : Thăm bệnh
Chương 20 : Sống thật hạnh phúc

Chương 9 : Tan vỡ

363 24 0
JYCnns

Uống một chén soup, Kim Myungsoo lộ ra nụ cười thứ 11 vào đêm nay.

Tâm tình của Park Jiyeon cũng không tệ lắm, gắp miếng thịt cho anh. Chợt nhìn thoáng qua điện thoại đang nhấp nháy trên bàn, "Điện thoại của anh kìa."

Kim Myungsoo đã sớm biết có điện thoại đến, nhưng vừa thấy là Lee SungYeol thì không muốn để ý nữa, đã trễ thế này còn gọi điện thoại đến nhất định là có việc, không khí bây giờ rất tốt, dùng để giải quyết vấn đề thì quá lãng phí.

"Mau nghe đi, lỡ có chuyện gì gấp thì sao?" Park Jiyeon thuận tay cầm điện thoại lên đưa cho anh.

Kim Myungsoo miễn cưỡng để đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại, "Chuyện gì?"Khẩu khí không tốt lắm.

Đầu dây bên kia là Lee SungYeol, khẽ ngừng lại, không phải là Yeonie đã về nhà sao? Sao giọng điệu lại như vậy nha...

"Chuyện gì?" Cả buổi không nghe trả lời, giọng của Kim Myungsoo lộ vẻ bực bội hỏi lại lần nữa.

"A, là thế này, Min thị đã giành được mảnh đất ở Busan kia. Chúng ta có nên ra tay hay chưa?"

Kim Myungsoo mặt không thay đổi nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện yên lặng ăn cơm,"Ừ."

Park Jiyeon nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng mặt lên nhìn anh khẽ mỉm cười.

Kim Myungsoo nhìn thẳng vào cô, nhấn mạnh từng chữ: "Cho ngân hàng tạo áp lực, kéo bọn họ vay." Nói dứt lời, đem điện thoại để lên bàn, thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Không khí trên bàn không ngừng lạnh đi 10 độ, nhưng có vẻ như anh không nhận ra, còn ung dung uống một hớp nước.

"Anh không thể làm như vậy!" Park Jiyeon nắm chặt đôi đũa trong tay, bất ngờ đứng lên, trong bầu không khí yên tĩnh tiếng kéo của chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai. Trong phòng quá yên lặng, toàn bộ lời nói trong điện thoại cô đều nghe được.

Đôi đũa của Kim Myungsoo đang hướng tới dĩa thịt kho dừng lại một chút, lại lập tức gắp lên một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, thong thả ung dung nhai, từ đầu đến cuối đầu anh không hề ngẩng lên.

"Kim Myungsoo!" Mặt Park Jiyeon tái nhợt như tờ giấy, phẫn nộ nhìn người đang ung dung ngồi ăn cơm trước mắt, trong mắt ngọn lửa sáng quắc bốc lên.

Kim Myungsoo lạnh lùng cười, kéo khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng một chút, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, "Thế nào, em đau lòng sao?"

Giọng của anh rất thấp, thậm chí có thể nghe thấy một nụ cười, thế nhưng, Park Jiyeon vẫn bị ý hận trong mắt anh làm hoảng sợ. Nhưng mà, có một số điều Park Jiyeon không kịp suy nghĩ trước đã bật thốt ra.

"Đúng thế thì sao?"

Hối hận đã không kịp rồi, mắt của Kim Myungsoo hằn lên tia máu nhìn cô cười, tay nhanh chóng đem tất cả đồ ăn trên bàn đùa xuống đất, trong một khắc cả gian đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng chén dĩa vỡ vụn.

Người giúp việc đều trốn vào trong phòng của mình không dám ra, trong nhà chỉ có mình cô và anh đối đầu, Park Jiyeon không chút nghi ngờ dưới một giây tiếp theo sẽ bị anh bóp chết.

Thế nhưng, từ trước đến nay cô không biết quanh co, tiểu vũ trụ bùng nổ vừa nhanh vừa mãnh liệt, không sợ chết nói: "Có bản lĩnh thì anh hướng vào em, trút giận sang người khác là có ý gì?! Anh dám động Min thị, em lập tức gả cho Min Suga!!"

Giọng Park Jiyeon rất lớn, cả ngôi biệt thự đều quanh quẩn thanh âm của cô.

Trái tim của Kim Myungsoo co rút kịch liệt, đau đến mức anh thật sự cảm thấy rất tức ngực, anh chậm rãi ngồi xuống, "Tùy em, về phần Min thị, anh nhất định phải đoạt được."

Nói dứt lời, lại cúi đầu bật cười, "Lấy hắn ta? Chuyện này còn phụ thuộc vào số mệnh của hắn có tốt hay không."

Lời nói mang theo sát khí khiến Park Jiyeon đứng không vững, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, "Anh ta nếu như là có mệnh hệ gì, cùng lắm là em một mạng đổi một mạng."

Kim Myungsoo nheo mắt lại nhìn cô, "Chỉ cần em dám, anh liền đem tất cả mọi người trong Park thị đi xuống cùng em."

Nói dứt lời, Kim Myungsoo đột nhiên đứng dậy, vội vã lên lầu. Nếu ở bên cô ngây ngốc thêm một giây nữa, chỉ sợ rằng anh sẽ bóp chết cô.

Mắt thấy anh sắp đi đến cửa thư phòng, Park Jiyeon nhanh chóng chạy lên lầu giữ chặt anh.

"Myungsoo..."

"Còn muốn dùng chiêu này sao?" Kim Myungsoo không quay đầu lại, "Đáng tiếc đã không dùng được nữa, em tốt nhất là dưỡng sức đi mật báo cho Min Suga đi."

Giọng điệu trào phúng không biết từ đâu làm Park Jiyeon cảm thấy chua xót, anh chưa từng đối xử với cô như vậy? Thì ra, chỉ cần tình cảm tách ra, ân sủng trước đây cũng chỉ là mây trôi.

Cả khuôn mặt và môi của Park Jiyeon không có chút huyết sắc, ngón tay mảnh mai trắng nõn vẫn gắt gao túm lấy y phục của anh không buông.

Kim Myungsoo không chút lưu tình dùng sức kéo mạnh từng ngón tay của cô ra, đóng của phòng thật mạnh ngay trước mặt cô.

Park Jiyeon hồn bay phách lạc đi khỏi nhà họ Kim, một thoáng sau khi lên xe mới giật mình đưa tay đi lau hai hàng nước mặt vỡ vụn.

Trong thư phòng của Kim Myungsoo, nhớ lại lời nói quyết liệt của cô, tim liền đau gần như muốn nổ tung, đập vào mọi thứ trong thư phòng như phát điên, lão quản gia dẫn một đoàn người giúp việc nhanh chóng xoay quanh dưới lầu. Cuối cùng, lão quản gia thấy tình trạng này không ổn, lập tức nhấn số điện thoại của Nam Woohyun.

Nam Woohyun, Lee SungYeol, Lee Hoya ba người bọn họ một trước một sau chạy tới nhà họ Kim, cuối cùng ba người hợp lực phá cửa thư phòng, bất chấp bả vai đau đớn, lập tức chạy vào thấy Kim Myungsoo nằm ngã trên mặt đất.

Hai tay của Kim Myungsoo bị mảnh vỡ thủy tinh đâm bị thương, máu chảy đầy đất, mà trong thư phòng cũng không tìm được một món đồ hoàn hảo.

Nam Woohyun cùng Lee SungYeol đỡ Kim Myungsoo dậy, Lee Hoya lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ ở bệnh viện thuộc Kim thị.

Thật ra Kim Myungsoo đã tỉnh lại, thấy mấy người bọn họ, không nói gì, đẩy tay Nam Woohyun cùng Lee SungYeol đang đỡ anh.

"Lão đại..." Lee SungYeol cố gắng nói chút gì đó, nhưng thấy Kim Myungsoo không muốn nói chuyện nhiều cùng dáng vẻ chớ lại gần, liền tự giác im lặng.

Nam Woohyun vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như trước, theo thói quen đẩy gọng kính ngang sống mũi, ngồi dựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.

Lee Hoya ở trong lòng bái lạy Park Jiyeon nhiều lần, nha, có thể làm ầm ĩ thái quá như vậy, kể từ khi cô xuất hiện ai cũng không có một ngày tốt lành, mẹ nó, đúng là một đứa con nít!

Tay của Kim Myungsoo được quản gia xử lý đơn giản một chút, vết thương ở lòng bàn tay nhìn thấy mà phát hoảng như cũ.

Bác sĩ rất nhanh liền chạy tới, nhìn thoáng qua bốn người trầm mặc, không nói gì đi lại giúp Kim Myungsoo băng bó. Ông cũng từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn thế này, nhưng Kim Myungsoo từ trước đến nay lãnh đạm ưu nhã lại mất khống chế như thế này là lần đầu ông thấy, chuyện tiền căn hậu quả đoán cái thất thất bát bát sau, trong lòng không nhịn được phán một câu: hồng nhan họa thủy!

"Làm sao rồi?"

Nam Woohyun thấy tay của Kim Myungsoo bị băng bó rất chặt, hơi cau mày hỏi.

Bác sĩ cười khoát khoát tay, "Không có việc gì, chuyện nhỏ, trong một tuần lễ đừng dính nước, uống đúng liều lượng số thuốc tôi kê toa, chắc không bao lâu sau sẽ ổn thôi."

Lee Hoya đứng dậy tiễn bác sĩ, mắt nhìn người giúp việc đứng cả một phòng, lên tiếng cười cười, "Không có việc gì, anh ấy tạm thời không chết đâu, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi."

Lão quản gia luôn trung thành và tận tâm nghe vậy, không đồng ý nhíu mày nhìn Lee Hoya, Lee Hoya lập tức cười làm lành nói: "Ý của tôi là anh ấy không có gì đáng ngại, ha ha."

Lão quản gia nghe vậy, hừ một tiếng, rồi dẫn đám người đang chờ đợi đi nghỉ ngơi.

Lee SungYeol khinh bỉ nhìn kẻ nào đó ngay cả quản gia cũng không khiến được, xoay người nhìn người đang bị thương nằm nghiêng trên ghế sofa, "Cái kia, lão đại, không thì anh lên giường nghỉ ngơi đi?"

Kim Myungsoo dường như không nghe thấy, đưa tay che đi đôi mắt, nằm bất động.

Điện thoại di động của Nam Woohyun reo lên, vừa nhìn thì thấy là vợ anh gọi, khẽ mỉm cười, "Ừ... Lão đại? ... Anh ấy không có việc gì... Anh sẽ trở về."

Cúp điện thoại, đứng dậy dặn dò Lee Hoya cùng Lee SungYeol vài câu, liền vội vã chạy về nhà cùng vợ yêu.

Lúc Kim Myungsoo chịu mở miệng đã gần bình minh, hai người đang buồn ngủ nghe thấy Kim Myungsoo nói chuyện, lập tức hết buồn ngủ.

"Ngày mai, toàn bộ cùng Min thị khai chiến."

Lee SungYeol cùng Lee Hoya nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ý nghĩ trong lòng giữa hai người.

Lee SungYeol: chẳng phải đã nói là chỉ muốn giành lấy toàn bộ thành phố S thôi sao? Min thị vốn là một doanh nghiệp lớn vững chắc, tuy so ra là thua kém Kim thị, nhưng mà, muốn thâu tóm tuyệt đối không phải là chuyện dễ.

Lee Hoya: giết địch một ngàn thế này, việc tự hao tổn tám trăm dù sao cũng không phải là tác phong của lão đại nha? Nhất định là bị kẻ gây ra tai họa kia làm tức chết rồi.

Продолжить чтение

Вам также понравится

28.9K 1.6K 39
Y/N is reincarnated in HI3rd as her/his favorite character, Houraiji Kyuushou. She finds herself in Nagazora, and starts to explore it, trying to fin...
242K 37.4K 97
ပြန်သူမရှိတော့ဘူးဆိုလို့ ယူပြန်လိုက်ပြီ ဟီးဟီး ဖတ်ပေးကြပါဦး
12.4K 1K 28
Story of a family - strict father, loving mother and naughty kids.
53.3K 3.1K 68
When shrivi goes home after a long time. Who doesn't have her parents' love and family's love for some reason. She had support from her grandmother...