Tuyết Nhi nhìn Thiên Tỉ một chút, ánh mắt của cô liền tối sầm lại, sau đó lại ánh lên, cô mỉm cười đi lại gần Thiên Tỉ: "Tớ chuẩn bị học ở đây, cậu cùng tớ đi đăng ký nhập học nha."
Thiên Tỉ nhìn cô, sao lại gọi cậu? Chẳng nhẽ anh em nhà họ Vương này đối xử tệ bạc với em họ sao?
"Đợi tớ một chút." Thiên Tỉ nói, cậu đi lên lấy cặp rồi cùng nhau đi với cô, rảnh rõi vào thư viện một lát cũng tiện.
Tuyết Nhi mỉm cười, sau đó cũng hạ nụ cười kia xuống, cười khẩy: "Tôi ghét."
"Em ghét gì vậy?" Vương Nguyên hỏi, từ trên lầu lên tiếng, cô cười khan vài tiếng: "Có gì đâu."
Vương Nguyên mím môi, có cảm giác là lạ, nhìn Tuyết Nhi mấy lần, sau đó kéo cô lại: "Em có thành kiến với Thiên Tỉ?"
Một mãng yên lặng, Tuyết Nhi kéo cánh tay Vương Nguyên ra, mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh nghĩ quá nhiều rồi."
"Thật sự là do anh nghĩ nhiều?" Vương Nguyên híp mí mắt, có chút suy tư.
"Ừ. Em và Thiên Tỉ thân nhau như vậy, làm gì có chuyện có thành kiến." Tuyết Nhi mỉm cười.
Nhìn thấy Thiên Tỉ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hắn và cô đang nói chuyện nên cũng không muốn làm phiền, chân vừa nhắc lên, phía dưới cầu thang lại vang lên tiếng của Vương Nguyên: "Anh không thích em làm gì tổn hại đến cậu ấy đâu."
"Ý anh là gì? Em tại sao lại tổn hại Thiên Tỉ? Anh nói thì phải biết mình nói cái gì chứ." Tuyết Nhi nóng giận, khóe mắt rỉ nước, ra vẻ rát ủy khuất.
"Anh là khuyên em. Mọi chuyện đừng tùy ý mình mà làm, cái giá phải trả đắt lắm." Đợi đến khi Vương Nguyên rời đi một lúc lâu, cô mới lau nước mắt, nhìn theo bóng lưng người phía trước rồi gục xuống khóc một trận.
Thiên Tỉ chạy xuống, hai tay đặt lên vai cô: "Cậu bị sao vậy? Đừng nghe tên kia nói nhảm, cậu thì làm sao làm gì tớ, phải không?"
Tuyết Nhi gật gật đầu, nhào vào lòng Thiên Tỉ mà khóc, thật sự tội nghiệp, thật sự đáng thương nhưng mà ngoài mặt với trong lòng khó đoán lắm, đâu ai đoán được lòng dạ con người.
Cả hai cùng nhau đến trường, vừa bước xuống đã thấy muốn trở về, cánh cổng đóng chặt lại, cô nhìn cậu, cậu nhìn cô, cả hai nhìn nhau rồi cười một trận: "Hôm nay chủ nhật, người ta không có mở cửa."
Tuyết Nhi và cậu đi dạo quanh thành phố, con phố thoang thoảng làn gió nhè nhẹ, mái tóc của cô bay bay một chút, cậu vươn tay muốn giúp cô vén mái tóc nhưng chưa chạm vào, cô đã từ chối bằng cách chặn tay lại.
Cậu rụt tay lại, cười cười rồi quay đi nơi khác, không khí đột nhiên trầm xuống và có cảm giác xấu hổ, Thiên Tỉ chấp tay sau lưng: "Cậu định ở đây luôn à?"
"Liên quan gì đến cậu?" Tuyết Nhi dường như không muốn nói chuyện với cậu, nghe như có mùi thuốc súng nồng nặc.
"Ờ.. Đúng là không liên quan đến tớ, tớ chỉ muốn quan tâm cậu một chút thôi."
"Thôi đi."
Con đường vắng hoe, tiếng hét vang vọng, Thiên Tỉ giật mình, cậu quay lại nhìn Tuyết Nhi: "Cậu sao vậy?"
"Sao hả? Tớ mệt cậu rồi, đừng ban bố tình yêu của cậu, sự quan tâm của cậu cho tớ, tớ ghét lắm, cậu có biết cậu làm như vậy sẽ làm tớ hiểu lầm hay không? Có biết hay không?" Tuyết Nhi nói rồi chạy đi.
Thiên Tỉ chạy theo cô, con đường vắng vẻ ấy nay lại trở nên xáo động. Chạy một lúc thì Tuyết Nhi biến mất, Thiên Tỉ đập trán một cái, thở dốc, cảm giác như bình vừa hại một người vậy.
Chạy thật nhanh qua từng ngõ phố, cuối cùng vẫn là chẳng thấy người cần tìm, ngồi xuống một ghế đá, cậu nhìn thấy thân ảnh của cô ở con hẻm phía xa.
Chạy đến đó, cậu chưa kịp lên tiếng, đã có người đánh ở sau lưng, đau đến bất tỉnh nhân sự.
"Làm sao đây?" Một tên to con hỏi Tuyết Nhi.
"Nhốt vào nhà kho đi. Dù sao cũng chưa đến lúc hành hạ, từ từ." Tuyết Nhi nhẹ bước đi, môi cong vút một đường.
Thiên Tỉ à! Người ta nói yêu cũng là hận mà hận cũng là yêu, chuyện ngày hôm nay phải hỏi cậu đã làm gì ở quá khứ kia kìa.
Ba năm trước.
Tại một ngôi trường nọ, ở khoảng sân rộng nọ, có một cô gái với bộ đồng phục, trên tay cô cầm một gói quà, mỉm cười thật tươi nhìn người trước mặt đang đi tới, cô cũng muốn chạy đến thật nhanh thì đột nhiên có người đứng nói chuyện với Thiên Tỉ, Tuyết Nhi đành đứng ở sau gốc cây.
"Cậu ra tìm Tuyết Nhi à?" Người kia hỏi.
"Ừm... Cô ấy bảo tớ ra mà." Thiên Tỉ mỉm cười.
"Cô ấy muốn tỏ tình với cậu á." Người kia nói xong, mặt Tuyết Nhi đỏ một mảng, còn cậu thì đanh mặt lại: "Tớ không thích cô ấy."
"Phũ quá vậy. Dù sao thì cô ấy xinh đẹp, còn dễ thương, tính tình lại hòa đồng, cậu không thích chỗ nào?"
"Ừ thì không thích thì không thích. Dù có thế nào tớ cả đời vẫn không thích cô ấy, hiểu chưa?" Thiên Tỉ nói xong, Tuyết Nhi vò nát cả món quà.
'Tớ cả đời vẫn không thích cô ấy' . Cậu ấy nói chính là cả đời, cả đời đấy. Tại sao lại coi thường cô đến vậy, tại sao Thiên Tỉ lại đối xử với cô như vậy?
Cô làm gì sai chứ?
Cô hận, không thích cô thì cô cũng chẳng muốn cậu thích ai cả.
...
Thiên Tỉ được đưa vào nhà kho, dù nói là nhà kho nhưng mà vẫn có chút rộng rãi, đồ đạc thì đủ thứ hết. Thiên Tỉ sau khi tỉnh lại thì y như rằng, cậu bàng hoàng... sau đó chả hiểu tại sao mình lại ở đây nữa.
Đừng bảo cậu cũng có khả năng bị bắt cóc nha?
OMG!!!
Thật sự là cậu có giá thế à? Chắc chẳng ai đến cứu, thôi thì chờ người tới đàm đạo với cậu một lúc.
[Hết chương 12]