Mưu đoạt phượng ấn - Lệ Tiêu

By ndmot99

270K 10.1K 233

Tên truyện: Mưu đoạt phượng ấn/ 谋夺凤印 Tác giả: Lệ Tiêu/ 荔箫 Convert: Reine Dunkeln Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Thể loạ... More

Chương 1: Điện tuyển
Chương 2: Trúng tuyển
Chương 3: Vào cung
Chương 4: Vấn an
Chương 5: Bố cục
Chương 6: Chơi cờ
Chương 7: Đường Du
Chương 8: Đoan Ngọ
Chương 9: Ngất xỉu
Chương 10: Lật thẻ bài
Chương 11: Thị tẩm
Chương 13: Trù tính
Chương 14: Đắn đo
Chương 15: Hỗ trợ
Chương 16: Bóng hình
Chương 17: Niêm Mai
Chương 18: Phong cảnh
Chương 19: Chướng mắt
Chương 20: Giúp đỡ
Chương 21: Thu lưới
Chương 22: Sân khấu kịch
Chương 23: Ba trong một
Chương 24: Lần đầu giết người
Chương 25: Thu mua
Chương 26: Tịch liêu
Chương 27: Thù vinh
Chương 28: Bảo lâm
Chương 29: Sương mù
Chương 30: Phương thuốc bí truyền
Chương 31: Có trá
Chương 32: Có thai
Chương 33: Phá giải thế cục
Chương 34: Lật ngược ván cờ
Chương 35: Chưởng sự
Chương 36: Trừ tịch
Chương 37: Nói rõ ngọn ngành
Chương 38: Sở thị
Chương 39: Hội hoa đăng
Chương 40: Đắn đo
Chương 41: Không gặp
Chương 42: Làm hòa
Chương 43: Lời đồn
Chương 44: Lộ Dao
Chương 45: Ác mộng
Chương 46: Tên
Chương 47: Thư tuyệt mệnh
Chương 48: Tự sát
Chương 49: Cẩm tần
Chương 50: Hình phạt
Chương 51: Dưỡng thương
Chương 52: Tru tâm
Chương 53: Câu cá
Chương 54: Hầu bệnh
Chương 55: Chó dữ
Chương 56: Diễn kịch
Chương 57: Lưỡi dao sắc bén
Chương 58: Phân tranh
Chương 59: Kết án
Chương 60: Oan hồn
Chương 61: Giao phong
Chương 62: Ma trơi
Chương 63: Ngày mất
Chương 64: Lâm tần
Chương 66: Quạt gió
Chương 66: Trưởng thành
Chương 67: Tôn thị
Chương 68: Thiếu sử
Chương 69: Ghen tuông
Chương 70: Lộ mặt
Chương 71: Hai mặt
Chương 72: Thăm viếng
Chương 73: Kinh hỉ
Chương 74: Tạm ở
Chương 75: Lời đồn
Chương 76: Đề cập
Chương 77: Châm ngòi
Chương 78: Tư tâm
Chương 79: Thất sủng
Chương 80: Cục diện khó khăn
Chương 81: Ngủ đông
Chương 82: Cơ hội xoay chuyển
Chương 83: Phục sủng
Chương 84: Sách lễ
Chương 85: Tìm nữ nhi
Chương 86: Tiến thoái
Chương 87: Thoái nhượng
Chương 88: Kim thiền
Chương 89: Mấy phương
Chương 90: Lãnh cung
Chương 91: Đổi con
Chương 92: Niệm Quân
Chương 93: Gặp nhau
Chương 94: Trở về
Chương 95: Thiến phi
Chương 96: Khiêu khích
Chương 97: Chào hỏi
Chương 98: Nguyên Tranh
Chương 99: Hòa khí
Chương 100: Chu sa
Chương 101: Phạt quỳ
Chương 102: Quý phi
Chương 103: Tỷ muội
Chương 104: Gió nổi lên
Chương 105: Thư tín
Chương 106: Nghịch chuyển
Chương 107: Chiếu ngục
Chương 108: Ly biệt
Chương 109: Bạt tai
Chương 110: Phụng dưỡng
Chương 111: Thành mất
Chương 112: Làm rõ
Chương 113: Báo thù
Chương 114: Kết thúc
Phiên ngoại 1: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 2: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 3: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 4: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 5: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 6: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 7: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 8: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 9: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 10: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 11: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 12: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 13: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 14: Song trọng sinh (Du x Uyển)
Phiên ngoại 15: Song trọng sinh (Du x Uyển)

Chương 12: Lên xuống

3.6K 118 1
By ndmot99

Hoàng đế bật cười, tay sờ đến bên hông nàng, ấn từng cái: "Trẫm đang nghĩ phong hào cho nàng, nàng nghe thử xem có thích không."

Từ Tư Uyển hoảng hốt: "Phong hào gì?"

"Thiến." Hắn ôm nàng, "Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga my, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phiến hề (*). Lời khen của người xưa, trẫm thấy rất hợp với nàng."

(*) Là bài thơ Thạc nhân 2 (người đẹp 2) trong Vệ phong - Quốc phong trích từ Kinh thi của Khổng Tử, dịch nghĩa: Tay nàng mềm trắng ngó tranh non. Da của nàng như mỡ trắng hòn. Cổ của nàng cao hình mọt gỗ. Răng vuông đều trắng hột bầu tròn. Mày ngài trán rộng con tần giống. Khoé miệng có duyên cười đẹp lòng. Đẹp đẽ long lanh, tròng mắt biếc. Trắng đen, phân biệt sáng ngời trong.

Từ Tư Uyển cúi đầu cười, thủ thỉ: "Thần thiếp nào tốt như vậy..." Cứ như đêm qua người nhiệt tình không phải nàng.

"Nàng chỉ cần nói có thích hay không."

"Thích." Nàng gật đầu, xoay người đón nhận ánh mắt dịu dàng của hắn, "Thần thiếp thích phong hào này, càng thích bệ hạ ngâm Kinh thi cho thần thiếp nghe."

"Vậy trẫm sẽ tự tay viết rồi đưa tới cung của nàng." Hắn buột miệng hứa, nói xong không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Hắn dường như chưa từng cố ý lấy lòng ai như vậy, nhất thời không kịp thích ứng, nhưng khi thấy nàng vui sướng, hắn lại cảm thấy thư thái.

Nhưng vui sướng kia chỉ lướt qua giây lát, không biết nàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên thở dài, bất lực lắc đầu: "Không được, thần thiếp ghi tạc trong lòng là được, không mong bệ hạ ban thưởng."

"Chẳng qua là dùng một tờ giấy, viết vài nét mà thôi." Hắn mỉm cười, nhưng khi nhận ra sự ưu sầu trong mắt nàng, ý cười liền cứng lại, "Sao thế? Chẳng lẽ nàng băn khoăn điều gì?"

"Thần thiếp sợ hiền nghi tỷ tỷ không vui. Gia hòa vạn sự hưng. Hậu cung đông người, muốn hòa thuận không phải chuyện dễ, thần thiếp không thể không cẩn thận.

"Nàng ta tâm tư độc ác, còn hại nàng, không xứng với với vị trí hiền nghi."

Dứt lời, hắn muốn gọi người vào, nàng kịp thời nắm chặt vạt áo hắn, dáng vẻ khủng hoảng như con thỏ nhỏ bị giật mình, vội hỏi hắn: "Bệ hạ muốn nghiêm trị sao?"

Hắn khó hiểu: "Nàng không muốn?

"Thần thiếp cảm tạ bệ hạ chiếu cố, nhưng dù thế nào cũng phải nể mặt Đào đại nhân. Tuy trị tội phi tần hậu cung không phải chuyện lớn, nhưng Minh tỷ tỷ vào cung mới một tháng, nếu phạt nặng, khó tránh lời đồn nổi lên bốn phía, Đào đại nhân cũng không còn mặt mũi. Bệ hạ đừng vì thần thiếp mà khiến quân thần nảy sinh hiềm khích."

"Đâu đến nổi thế? Vậy tước phong hào của nàng ta, giáng xuống chính cửu phẩm lương sử, dọn khỏi Sương Hoa Cung, không làm chướng mắt nàng, sao hả?"

"Vậy cũng được." Nàng mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.

Ngón trở hắn lướt qua chóp mũi nàng, trêu chọc: "Tính tính nàng ương ngạnh trẫm đã nghe nói từ sớm. Bây giờ đột nhiên tốt bụng như vậy, sau này có chịu thiệt thì đừng tới tìm trẫm khóc lóc.

"Thần thiếp không phải cô nương khóc sướt mướt!" Từ Tư Uyển ưỡn ngực phản bác, bộ dáng hờn dỗi thật sự giống cô nương không hiểu chuyện.

Hắn bật cười thành tiếng, ngồi dậy: "Trẫm phải thượng triều, nàng ngủ thêm một lát đi." Nói rồi, hắn mang giày vào.

Các cung nhân nghe động tĩnh, nối đuôi nhau đi vào, nhưng hắn không dừng lại ở tẩm điện mà ra ngoài. Vương Kính Trung thấy vậy không khỏi ngẩn ra, theo bản năng nhìn Từ Tư Uyển, thầm đắn đo hỉ nộ của đế vương, cung kính nói: "Tài nhân nương tử nghỉ ngơi đi."

"Cung tiễn bệ hạ." Từ Tư Uyển tươi cười ngồi dậy nhìn hắn rời đi. Chờ hắn ra ngoài, nàng liền nằm xuống, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài.

Đợi hắn thật sự rời khỏi Tử Thần Điện lên thượng triều, nàng cũng xuống giường, gọi một tiếng.

Cung nhân lập tức đi vào, nữ quan đi đầu cười hỏi: "Nương tử không nghỉ ngơi thêm sao?"

Từ Tư Uyển nhìn, người này chính là nữ quan tối qua chải đầu cho nàng.

"Không được." Nàng ngồi dậy, hiền lành nói, "Còn phải đi kính trà hoàng hậu nương nương, không thể muộn."

Lúc nói chuyện, đã có hai cung nữ đi tới giúp nàng mặc áo ngủ sạch sẽ, sau đó dìu nàng tới trước bàn trang điểm.

Nàng ngồi xuống, nữ quan kia cầm lược gỗ, cẩn thận chải tóc cho nàng, cười khen: "Tóc của nương tử thật đẹp, vừa đen dày vừa mềm mượt."

Từ Tư Uyển lẳng lặng nhìn nàng ấy từ trong gương, tối qua nàng ấy không nói gì như vậy, hẳn là lúc sau có tới tìm Hoa Thần nên cũng thân cận với nàng thêm một chút.

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Còn chưa biết nên xưng hô vị tỷ này như thế nào?"

"Nô tỳ không dám nhận một tiếng tỷ tỷ của nương tử." Nữ quan cúi đầu, "Nương tử gọi nô tỳ Phương Di là được."

Nàng gật đầu: "Hai ngày nay làm phiền rồi."

"Đây là bổn phận của nô tỳ, nương tử không cần khách khí. Vừa rồi bệ hạ đặc biệt phân phó Thái Y Viện phái y nữ tới giúp nương tử thư kinh hoạt lạc, nương tử đến chỗ hoàng hậu nương nương vấn an xong đừng đi đâu cả."

"... Được." Từ Tư Uyển đỏ mặt. Mấy chuyện phòng the đó bị cung nhân nhìn thấu, cho dù chỉ là chút ít cũng khiến người ta thẹn thùng.

Trang điểm thỏa đáng xong đã tới giờ Mão bốn khắc, Từ Tư Uyển rời khỏi Tử Thần Điện, vội chạy tới Trường Thu Cung vấn an Hoàng Hậu.

Phượng thể đương kim Hoàng Hậu không tốt, mỗi tháng phi tần chỉ cần vấn an mồng một và mười lăm, nhưng phi tần lần đầu thị tẩm bắt buộc phải đi dập đầu, kính Hoàng Hậu ly trà nhỏ, lễ nghĩa tương tự thiếp thất kính trà đương gia chủ mẫu ở nhân gian.

Quy tắc này đã có trong cung từ lâu, trước khi nàng tới, trà thơm đã được chuẩn bị.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Từ Tư Uyển cung kính dập đầu hành đại lễ. Hoàng Hậu mỉm cười: "Mau đứng lên."

Hoa Thần nghe vậy vội đi tới hỗ trợ, đồng thời, một ly trà nhỏ được đưa tới trước mặt Từ Tư Uyển. Từ Tư Uyển cúi đầu, cầm ly trà tiến lên dâng cho Hoàng Hậu.

Thiếp thất kính trà, nếu chủ mẫu không nhận lấy, thiếp thất sẽ phải bưng vậy mãi.

May mà Hoàng Hậu không có ý làm khó nàng, trà vừa đưa đến liền duỗi tay nhận lấy: "Ngồi đi."

"Tạ nương nương." Từ Tư Uyển hành lễ, lùi sang một bên ngồi xuống.

Hoàng Hậu nhấp một ngụm trà thơm, sau đó buông xuống, nhìn Từ Tư Uyển, mặt đầy ý cười: "Muội là người khéo léo, thảo nào được bệ hạ yêu thích. Vừa rồi bệ hạ cho người tới truyền lời, nói muốn tấn phong muội thành quý nhân, phong hào là Thiến, ý chỉ chính thức chờ Nội Quan Giám xử lý xong sẽ ban xuống."

Từ Tư Uyển vội rời ghế, hành lễ tạ ơn.

Hoàng Hậu nâng tay: "Không cần đa lễ."

Sau đó là một hồi hàn huyên giữa thê thiếp, Hoàng Hậu dặn dò nàng tận tâm hầu hạ bậc đế vương, nàng cung kính nhận lời. Hoàng Hậu lại than thở Minh hiền nghi hồ đồ, thế mà làm ra chuyện ác như vậy, bảo nàng đừng để bụng, bệ hạ sẽ thưởng phạt phân minh.

Ngồi nửa khắc, lễ nghĩa hai bên đã xong, Hoàng Hậu ám chỉ cho nàng lui xuống. Rời khỏi Trường Thu Cung, Từ Tư Uyển được Hoa Thần dìu về Sương Hoa Cung, vừa đến cửa cung đã động tĩnh bên trong.

Khác với chuyện nàng tấn phong, còn được ban phong hào là cát lợi, chỉ với một câu khẩu dụ của hoàng đế Minh hiền nghi đã bị giáng vị phân.

Lúc này, người của ngự tiền tới, tuyên chỉ xong liền không hề khách khí "mời" người ra khỏi Sương Hoa Cung. Còn về vấn đề dọn đi đâu, hoàng đế không có an bài, để bọn họ tự làm, vậy chỗ ở mới đương nhiên không tốt đẹp gì, ít nhất cũng phải xa Tử Thần Điện.

Đào lương sử không dám đối đầu với họ nhưng lại không cam lòng khóc lóc: "Ta bị oan, ta không hại nàng ta..."

Từ Tư Uyển dừng bước ở cửa cung.

Nàng ta bị áp giải ra ngoài, thấy Từ Tư Uyển đứng đó, căm giận mắng: "Là ngươi hại ta, là ngươi hại ta!"

Từ Tư Uyển trầm giọng: "Đường Du bị thương nặng, đến nay còn chưa thể xuống giường, lương sử còn mặt mũi ở đây đổi trắng thay đen à?"

Đào lương sử sửng sốt, lại tiếp tục kêu: "Nhưng độc không phải ta hạ, không phải ta!"

Nàng ta kích động, lần nữa muốn xông về phía Từ Tư Uyển nhưng đã bị cung nhân ngự tiền giữ chặt. Cung nhân dẫn đầu phất tay cho bọn họ dẫn Đào thị đi.

"Quấy nhiễu quý nhân. Chúc mừng quý nhân được tấn phong." Hoạn quan dẫn đầu kia cười chắp tay thi lễ.

Từ Tư Uyển nhớ hôm qua lúc đến Tử Thần Điện có thấy gã, hẳn là đồ đệ của Vương Kính Trung.

"Công công khách khí." Nàng ra hiệu cho Hoa Thần thưởng bạc. Hoạn quan đang muốn từ chối, nàng lại liếc nhìn Đào lương sức, "Công việc này không may mắn. May mà hôm nay ta được tấn phong, công công cứ cầm bạc đi, coi như xua đen đủi."

Lời này khiến người ta không thể cự tuyệt, hoạn quan kia thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn nhận lấy, ấp úng nói: "Tạ nương tử."

"Làm phiền." Từ Tư Uyển gật đầu, sau đó cùng Hoa Thần vào Sương Hoa Cung.

Hoa Thần lặng lẽ quay đầu nhìn, thấy hoạn quan kia đã đi rồi, mới nhỏ giọng: "Đáng tiếc chỉ giáng xuống làm lương sử, còn ở lại hậu cung. Nếu biếm vào lãnh cung thì tốt biết mấy, không còn hậu hoạn."

"Bệ hạ vốn có ý đó, là ta cầu tình cho nàng ta." Từ Tư Uyển khẽ cười.

Hoa Thần sửng sốt: "Tại sao?"

Từ Tư Uyển híp mắt: "Nàng ta là kẻ ngu xuẩn, phụ thân nàng ta có thể làm tới chức thượng thư chắc chắn là người tài ba, ta hà tất vì một kẻ ngu xuất mà đắc tội phụ thân nàng ta chứ?"

Nàng vừa nói vừa đi về phía Hiền Túc Các.

Con đường nhỏ này lịch sự tao nhã, cũng uốn lượn khúc chiết, nhưng chỉ có khúc chiết như vậy mới khiến người ta nhìn thấy càng nhiều cảnh đẹp. Rất nhiều chuyện trong cung cũng thế.

Muốn giết Đào thị không có, nhưng giết nàng ta chẳng qua là "tuyệt hậu hoạn". Nếu chỉ dùng vài chiêu, biết đâu lại có nhiều chỗ tốt.

Trước mắt đã có thể thấy được hai chỗ tốt, thứ nhất là xây dựng hình tượng hiền thục với hoàng đế, thứ hai là bản thân nhẫn nhịn trước, sau này nếu thật sự muốn giết Đào thị, phụ thân thượng thư kia của nàng ta sẽ không đến mức hận nàng, điều này với nàng mà nói... Là điều không thể tiết lộ với ai.

Từ Tư Uyển về phòng, ngồi xuống, chờ y nữ của Thái Y Viện tới, không ngờ Tư Yên đã đến trước. Nàng ngước mắt nhìn, thấy Tư Yên cầm một cái tráp vui vẻ chạy vào phòng: "Chúc mừng tỷ tỷ! Muội biết mà, tỷ tỷ chắc chắn sẽ có được thánh tâm!"

Continue Reading

You'll Also Like

3M 96K 197
Tên gốc: Cung Phi Chính Xác Tư Thế. Thể loại: Xuyên qua, Cung đấu, Tình cảm, Ngọt Sủng. [188 Chương & 18 Phiên ngoại] Edit: Team Lãnh Cung. Người p...
300K 13.2K 107
Tên truyện: Cung Khuyết Có Giai Nhân Tác giả: Lệ Tiêu Tình trạng: Hoàn thành Số chương: 107 Thể loại: Nguyên tác, ngôn tình, cổ đại, HE, tình cảm, cu...
435K 43.5K 98
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...
37.2K 1.7K 57
Tên khác: Thì Ra Ta Vốn Là Nữ Phụ Phản Diện Ác Độc! Tác giả: Tử Y Y. Thể loại: Xuyên nhanh, hệ thống, ngôn tình, ngược. --------- ...