[25]

2.1K 222 85
                                    

[25]





Tiêu Chiến rảo bước ra ngoài, đón ngọn gió thu lùa vào qua cánh cửa xoay ở sảnh khách sạn, vừa đi vừa đưa tay lên cài cúc áo vest.

Nhân viên đứng cửa vẫy một chiếc taxi lại, tiễn Tiêu Chiến lên xe.

Vương Nhất Bác nhìn theo chiếc xe dần biến mất khỏi cửa khách sạn.

Hắn đứng phắt dậy, mũ mão túi tắm trên người lung liêng loảng xoảng, làm đôi vợ chồng già ngồi cạnh đó giật bắn cả mình.

Vương Nhất Bác kéo xụp cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đảo mắt nhìn quanh đại sảnh, kiến trúc lộng lẫy nguy nga, điều kiện có vẻ khá tốt.

Đi đến quầy lễ tân, cầm sẵn chứng minh nhân dân, Vương Nhất Bác tỏ ra rất hấp tấp vội vàng.

Hắn đã hỏi thăm được loại phòng của Tiêu Chiến từ chỗ bạn bè, ở đây có sáu phòng thuộc loại này, ba phòng trong số đó đã được đặt bởi một đoàn du lịch trung niên, hai phòng còn lại đều có người thuê dài hạn, căn phòng còn lại chắc là phòng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác giả bộ muốn đặt loại phòng này, nhận được câu trả lời là trong ba ngày tới đều không có phòng trống.

Thế thì chắc ba ngày nữa anh sẽ về.

Vương Nhất Bác trưng ra bộ mặt vô cùng tiếc nuối rồi rời khỏi khách sạn trong tâm trạng phấn khởi, hắn gọi xe đến khách sạn mà mình đã đặt sẵn ở trên đường từ sân bay đến đây.

Lúc đến quầy lễ tân nhận phòng, hắn còn đặt thuê thêm hai ngày nữa, gọi đồ ăn ngoài, tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi đâu đấy mới chậm rãi ngả lưng xuống giường.

Mặc dù trong chuyến đi này có những chuyện nếu để Tiêu Chiến biết được thì chắc anh sẽ nổi đóa lên ngay, đã đi dò hỏi về hành trình của anh, lại còn theo đến tận khách sạn, việc này mà đến tai Tiêu Chiến thì khả năng cao là anh sẽ trở mặt với hắn luôn cho coi.

Hắn làm tất thảy mà không vì nguyên cớ gì, cũng chẳng sợ vô nghĩa.

Tận sâu trong đáy lòng, hắn vẫn cho rằng đôi bên có thể ngầm hiểu được điều này.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không dò hỏi chuyến bay đường về của Tiêu Chiến.

Hắn đã xem hết các chuyến bay từ Quảng Châu về nhà trong hôm ấy ở trên app đặt vé, chắc không phải là 10:05 sáng đâu, sớm quá, Tiêu Chiến ở đây lạ nước lạ cái, có lẽ sẽ không mạo hiểm như vậy; chuyến cất cánh lúc 7:30 tối chắc cũng loại nốt, về đến nơi đã gần mười giờ đêm rồi, Tiêu Chiến thích sinh hoạt nghỉ ngơi theo quy luật, chuyến này về chắc phải mệt lắm, anh sẽ không đi muộn vậy đâu.

Vậy là chỉ còn chuyến bay lúc một giờ chiều và ba rưỡi chiều.

Vương Nhất Bác mua vé chuyến sau.

Mới đặt xong vé máy bay, người giao hàng đã gọi tới vì chỉ được chờ dưới sảnh khách sạn không được lên tận phòng, kêu Vương Nhất Bác xuống lấy đồ.

Vương Nhất Bác loẹt quẹt lê dép đi xuống nhận, vừa đi vừa nghĩ bụng dịch vụ giao hàng này không ổn, nghe cái cách nói chuyện điện thoại với khách là biết nhân viên chưa từng được đào tạo bồi dưỡng, kém xa so với Ẩm thực Đại Vương nhà hắn.

[BJYX] [Trans] Người cắt đứt ánh trăngWhere stories live. Discover now