Chương 43

57 1 0
                                    

Mới độ vào hè, trời chưa nóng hẳn, Khang Hy đã truyền lệnh chuẩn bị ra tái ngoại. Tuy năm nào cũng đi, nhưng mỗi lần đi Nhược Hi vẫn rất hân hoan, bởi rời khỏi Tử Cấm thành thì khuôn phép giảm bớt nhiều, cảnh tranh giành đấu đá hình như cũng xa hẳn ra. Cưỡi ngựa phóng nhanh dưới trời xanh mây trắng, tận hưởng ánh nắng ấm áp, làn gió hiền hoà, hương cỏ thơm thơm, nàng cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp tươi, lòng vẫn biết thảnh thơi nhẹ nhõm.

Chuyến ra biên tái năm nay tổng cộng có chín a ca tuỳ hành, trong đó có Thái tử gia, Ngũ, Thất, Bát, Thập Tứ và Thập ngũ a ca. Nhược Hi chỉ thi thoảng cười nói với Thập Tứ a ca dăm ba câu, còn lại gắng tránh được ai thì tránh, nếu không tránh nổi thì thỉnh an xong là khẩn trương cáo lui.

Tháng ngày này có lẽ là những tháng ngày yên ả nhất của Nhược Hi. Hôm nào không phải đi làm, nàng lại một mình cưỡi ngựa lang thang trên thảo nguyên. Hứng thì quất ngựa phóng như bay khắp đồng cỏ, mệt thì nằm ngửa ra lưng ngựa để mặc nó đi thong dong. Lắm khi một người một ngựa lang thang từ buổi hừng đông đến khi ráng tà trải khắp trời, Nhược Hi ngắm nghía chỗ này, thưởng thức chỗ nọ, đói thì nhai lương khô, khát thì uống nước, một ngày vui riêng ta với ta cứ thế mà trôi. Ngọc Đàn nhận xét: "Cả ngày chị chỉ loanh quanh bên ngựa, hình như càng lúc càng không thích nói chuyện với người nữa ấy."

Nhược Hi cúi mặt cười, nhận ra cả bản thân cũng không ý thức được mình biến thành như vậy tự khi nào. Từ nhỏ tới lớn, nàng là người chúa ghét cô độc lẻ loi, luôn thích rủ rê bạn bè tụ tập. Hồi mới đến Thâm Quyến làm việc, chưa có bạn, tan sở nàng chẳng muốn về nhà, toàn vào ngồi lì trong quán bar. Ngay dạo ở phủ Bối lặc, nàng cũng phải gọi bọn a hoàn bé đến chơi cùng, thế mà vẫn thở than "buồn tẻ quá, buồn tẻ quá". Trước sau, nàng không hề biết nếu chỉ trơ trọi một mình thì để thời gian trôi bằng cách nào.

Tháng ngày vùn vụt đuổi xuân qua, nhuộm xanh hàng chuối nhuộm hồng hoa. Chỉ mấy mùa xanh hồng nối tiếp, nàng đã lặng lẽ thay đổi, bắt đầu biết thưởng thức cái thanh tĩnh của cô đơn. Thực ra, nếu có thể yên ổn như vậy mà sống đến hết đời thì kể cũng là phúc phận.

Năm nay, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia và Mẫn Mẫn đều không sang, chỉ mình Hợp Truật vương tử đến bệ kiến Khang Hy. Mẫn Mẫn có nhờ y chuyển cho Nhược Hi một phong thư. Thư chưa đọc hết, nàng đã ôm bụng cười bò ra thảm. Mẫn Mẫn cho biết, từ tháng Tám năm ngoái, cáo biệt Khang Hy xong, Tá Ưng vương tử cũng chẳng buồn về bộ lạc mình, cứ một mực đi theo cô, rồi nhận lời mời của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai mà ở lại vương phủ. Khắp thư toàn những chuyện Tá Ưng suốt ngày lẽo đẽo theo Mẫn Mẫn, tìm cách lấy lòng cô, đấu trí đấu dũng với cô, còn cô thì từ khước hoặc ngúng nguẩy lên nước đùa bỡn gã. Đến cuối thư, xem ra Mẫn Mẫn vẫn chưa rung động, nhưng lời lẽ bộc lộ rõ ràng sự tán thưởng đối với Tá Ưng và niềm vui thích khó bề che giấu.

Nhược Hi linh cảm đây chính là vì sao của Mẫn Mẫn rồi. Lần này chắc chắn Mẫn Mẫn không thể bỏ lỡ được, bởi Tá Ưng vương tử không đời nào cho phép cô phớt lờ gã. Nàng gần như trông thấy, hạnh phúc đang chờ họ cách đấy không xa.

Nhược Hi cầm thư đọc đi đọc lại, tâm trạng phấn khởi hẳn lên, cuối cùng nàng cũng có thể chứng kiến thứ hạnh phúc hoà hợp vui tươi, không có chỉ hôn, không có cưỡng ép, không có uất ức, không có tư lợi, chỉ có người yêu và người yêu.

Bộ Bộ Kinh TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ