Chương 90

0 0 1
                                    

Ngày hôm sau.

Khuynh Anh tỉnh lại, trong sơn động vẫn đen kịt, chuyện thứ nhất nàng làm là sờ sờ bên cạnh, đến khi ngón tay va chạm vào một thân thể nam nhân, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn còn ở đây, không có rời khỏi.

"... Nàng đang sờ cái gì?" Giọng của Lam Tranh đột nhiên vang lên.

Cùng lúc đó, nến trong sơn động chiếu lần nữa, Khuynh Anh mở đôi mắt, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Lam Tranh dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Khuynh Anh, tay nàng sờ đau ta."

Khuynh Anh mới giật mình phát hiện móng vuốt mình còn dán trên ngực đối phương, bởi vì khẩn trương mà không tự chủ siết một cái, cái tư thế này, vô cùng ái muội.

Nàng lập tức rụt trở về, "A, xin lỗi..."

"Khuynh Anh, ta đói bụng, đói đến không nhúc nhích được." Hắn hơi nghiêng thân thể, hơi có chút làm nũng: "Hiện tại mới biết được, ăn là một chuyện rất thú vị."

"Vậy ta lập tức đi làm." Khuynh Anh lập tức ngồi dậy.

"Chờ một chút." Hắn nắm lấy tay nàng, lôi kéo nàng xuống: "Nàng còn quên làm một chuyện."

Khuynh Anh không rõ, Lam Tranh đã vươn cái tay còn lại, ôm lấy cái ót nàng, ấn đầu của nàng đến trước mặt của mình, môi chạm lên, đầu lưỡi cuốn vào, hôn làm cho người ta hít thở không thông.

Hồi lâu sau.

Hai đôi môi tách ra, Lam Tranh lại nhẹ nhàng hôn một cái, mới thả nàng. Nhìn vẻ mặt Khuynh Anh đỏ bừng, tâm tình của hắn cũng trở nên sung sướng: "Nam nữ yêu đương đều muốn làm như vậy, ta có đọc qua tư liệu của thế gian."

..."Người phàm tiến hành tình yêu như thế nào?... nắm tay trước? Sau đó hôn... Nàng ngốc như vậy, khẳng định không có người muốn, ta cưới nàng là được."

Hắn vẫn nhớ!

Khuynh Anh ngây ra nhìn hắn, Lam Tranh lại cười chỉ chỉ bên ngoài: "Ngu ngốc, đi làm cơm, chừng nào xong thì đến gọi ta, ta muốn ngủ thêm một chút."

Nàng nhảy đi như bị phỏng.

Lam Tranh nhìn bóng lưng của nàng, che miệng lặng lẽ ho khan một tiếng. Buổi sáng thật vất vả trở về gấp, là vì để cho nàng mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn.

Buổi sáng hôn chúc may mắn, buổi tối hôn chúc ngủ ngon, dùng nụ hôn tăng tình cảm, mà không phải nóng lòng cầu thành. Thỉnh thoảng tặng một ít quà, nhớ kỹ tất cả sở thích của đối phương, vì đối phương thay đổi của tính xấu của mình... Nói chung đủ loại lý thuyết, hắn đã xem qua. Không giống với hôn nhân cao cao tại thượng của hoàng thất, tình yêu như vậy rất thú vị.

Chỉ là...

Ngày như vậy không biết còn có bao lâu.

Lam Tranh nhắm nghiền hai mắt, có ánh sáng đỏ rực chợt lóe ở trong mắt rồi biến mất.

Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch NàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ